“Hoá ra không phải là ảo giác, ta có thể nghe thấy lời nói của Tiểu Hắc rồi”, Dương Ân vui mừng, ngừng một lát lại bổ sung một câu: “Giọng nói của Tiểu Hắc mày vẫn còn đầy hơi sữa, xem ra là mới cai sữa không lâu, thật đáng thương, may mà mày gặp được người chủ nhân tốt như tao”.
“Gâu gâu, nhóc con, ngươi nghĩ loạn gì vậy, Tiên Hoàng ta đây không biết đã sống bao nhiêu triệu năm rồi đâu. Trong mắt ta, ngươi mới là đứa trẻ chưa cai sữa đấy. Ngươi dám nói linh tinh thì cho mông ngươi nở hoa bây giờ”, Tiểu Hắc không vui nhe nanh nói.
Dương Ân ôm mông cười nói: “Ha ha, Tiểu Hắc, nói đùa ngươi thôi. Thời gian này may mà có ngươi, nếu không ta không thể thăng cấp nhanh như vậy, cảm ơn ngươi!”
Trong mắt Dương Ân, Tiểu Hắc chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn cũng không đối đãi với nó như linh sủng bình thường.
“Coi như thằng nhãi nhà ngươi biết điều, không uổng công ta bỏ hạch đào Tiên Bàn cho ngươi hồi phục, còn truyền cho ngươi Thái Thượng Cửu huyền quyết. Đáng tiếc, thiên phú tu luyện của ngươi quá kém, nếu là chủ… người khác thì sớm đã mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần rồi”, Tiểu Hắc kiêu ngạo nói.
Lúc này, trông nó không giống như linh khuyển bình thường, mà càng giống một sinh linh lớn mạnh, nhìn xuống Dương Ân.
Lúc này, cuối cùng Dương Ân cũng biết tất cả mọi thứ hắn có lại được là do Tiểu Hắc cho hắn, mà không phải do vận may nghịch thiên của hắn giành được.
Dương Ân ngại ngùng gãi đầu nói: “Ta vừa đột phá cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, kể cả gặp võ sĩ cấp tướng thì cũng có thể đánh thắng”.
“Giời, thật sự cho rằng bản thân ngươi thiên hạ vô địch hả, đúng là ếch ngồi đáy giếng”, Tiểu Hắc coi thường nói.
“Vậy thì Tiểu Hắc, ngươi nói xem, còn ai có thể mạnh như ta nữa”, Dương Ân không phục đáp lời.
“Vẫn chưa phục hả, thiên tài cao cấp cùng cảnh giới với người đều đã hoàn toàn đả thông được tám mạch, toàn khai võ thể, bẩy huyệt thông linh, thần đình ngưng tụ được Kim Liên, một đòn đánh chết chiến Vương cũng không thành vấn đề”, Tiểu Hắc thành thật trả lời.
“Thật sự lợi hại như vậy sao?”, Dương Ân cảm thấy khó tin.
“Nói thừa, 12 kinh mạch, tám mạch thần kỳ, 720 huyệt toàn thân đều được đả thông mới là võ thể thực thụ, mà người có võ thể bẩm sinh thì huyệt Thần linh đã mở ra từ lâu rồi, hoặc mang dị đồng, thần lực bẩm sinh, có song hồn… dị tướng kinh người, sở hữu các loại năng lực không đoán biết. được.
Ví dụ như cạnh ngươi có vị huynh đệ Khỉ Gầy kia đã thức tỉnh “hoả nhãn kim tinh” là một trong những dị đồng vô địch, còn có Tiểu Man có thân thể mạnh mẽ thiên phú, đều là võ thể siêu đẳng, chỉ có thằng nhãi nhà người chẳng có gì đặc biệt, nếu không phải người giải phong ấn cho Tiên Hoàng ta, coi như có duyên thì Tiên Hoàng ta cũng lười quản chuyện sống chết của ngươi”, hai chi sau của Tiểu Hắc ngồi trên đất còn hai chi trước thì như tay người khoanh trước ngực, trông rất phong cách.
“Thì ra thiên phú của Tiểu Man và Khỉ Gầy lại xuất sắc như vậy, chẳng trách lúc đầu ngươi lại gần gũi Tiểu Man, nhưng tại sao lại không thấy ngươi tốt với Khỉ Gầy một chút. Nếu hắn ta có thể được ngươi giúp đỡ nói không chừng đã sớm vượt qua ta rồi”, Dương Ân cũng không vì nghe thấy thể chất của Khỉ Gầy và Tiểu Man mạnh hơn hắn mà cảm thấy thất vọng hay đố kị.
Hắn còn có chút oán trách Tiểu Hắc không đối tốt với Khỉ Gầy một chút.
Tiểu Hắc không vui nói: “Nếu gặp người có võ thể xuất chúng nào Tiên Hoàng ta cũng phải đối tốt với họ thì ta còn sống nổi không?”
“Nhưng hắn ta là huynh đệ của ta mà!”, Dương Ân có chút chán nản nói.
Bây giờ, hắn rất rõ Tiểu Hắc vô cùng tài giỏi, không còn nghi ngờ gì nữa, bản thân hắn hi vọng nó có thể giúp đỡ Khỉ Gầy, đáng tiếc Khỉ Gầy đã bị những tên Man di bắt đi.
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, không biết Khỉ Gầy đã gặp bất trắc gì không.
“Sau khi “hoả nhãn kim tinh” của hắn ta khởi động thì thiên phú của hắn ta sở hữu không phải là thứ mà ngươi tưởng tượng được. Cho dù là không có ta hướng dẫn thì hắn ta cũng nhanh chóng đuổi kịp ngươi, thậm chí là vượt qua ngươi”, Tiểu Hắc nói, ngừng một lát lại tiếp lời: “Người đã đột phá cảnh giới rồi, nhanh chóng tìm con đầu to tối qua mà luyện tay, không thể lãng phí thời gian mà phải trở nên mạnh mẽ càng sớm càng tốt”.
Hắn cho rằng gấu Hắc Cương đã bị tướng Man đỉnh cấp giết chết rồi.
“Nó da thô thịt dày, sao dễ chết thế được, chỉ bị thương một chút thôi, lực chiến đấu giảm một nửa, vừa hay phù hợp cho ngươi luyện tay, mà trong tổ của nó vẫn còn vài thứ ta chưa kịp lấy, ngươi đi xử nó, ta đi lấy đồ của nó!”, Tiểu Hắc lộ ra ánh mắt gian xảo nói.
“Không phải là ngươi lấy những huyền linh thạch kia từ ổ của gấu Hắc Cương đấy chứ?”, Dương Ân hỏi.
“Gâu gâu, đương nhiên rồi, nếu không ta chạy đi làm gì. Tên ngốc đó có lực chiến đấu không tầm thường, coi như là đứng đầu khu này, có một chút báu vật thì cũng không có gì lạ”, Tiểu Hắc đắc ý trả lời.
Dương Ân lộ ra vẻ lấy lòng: “Tiểu Hắc, nếu ta xử lý gấu Hắc Cương thì ngươi có thể thưởng cho ta một ít huyền linh thạch hoặc lão dược được không”.
“Không có thưởng!”, Tiểu Hắc dứt khoát lắc đầu nói.
“Đừng vậy mà, không phải ngươi nói ta là người có duyên phá phong ấn của ngươi sao? Dựa vào tình cảm của chúng ta, chỉ một ít huyền linh thạch và một ít lão dược có là gì, Tiểu Hắc ngươi anh tuấn vô cùng, thần công cái thế, độc nhất vô nhị, thần khuyển rộng rãi, độ lượng, không thể nhỏ mọn như thế”.
“Vì lời nói dễ nghe này, ta quyết định truyền cho ngươi thuật nạp càn khôn, tránh ngươi lại sai Tiên Hoàng ta phải thu thập mấy cái đầu người ghê tởm đó cho ngươi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT