Dương Ân đã đả thông được 165 huyệt vị, đường tiến đến 200 huyệt vị của chiến sĩ đỉnh cấp không còn xa, mà năng lượng đan điền trung tâm trong cơ thể hắn tích lũy cũng thêm dày đặc.

Dưới sự vận hành của 12 kinh mạch chính cùng hai mạch Nhâm, Đốc, mỗi ngày những dòng nước ấm nóng đều bao phủ khắp người hắn. Tinh thần hắn cực kỳ sung mãn, thần đình cũng có thêm một hạt giống ý chí Tử thần, giúp thần đình hắn tăng khả năng cảm ứng.

Hắn đã luyện được “chạy như bay” đến giai đoạn nhập vi, ngoài ra cũng đã nắm vững được khẩu quyết và phương thức xuất chiêu của “thốn quyền” và “băng sơn quyền”.

Các kỹ thuật chiến đấu khác thì vẫn chưa tu luyện đến, một là vì vấn đề thời gian, hai là vì luyện nhiều không tốt, phải nắm chắc từng loại mới được.

Khỉ Gầy tiến bộ thần tốc, tốc độ nắm vững kỹ thuật chiến đấu không chậm hơn Dương Ân bao nhiêu, ngày càng có phong phạm của một võ sĩ.

Còn Từ Tiểu Cường, hắn ta dần dần cách xa hai người họ. Dường như có một bức tường vô hình ngăn cách khiến ba người không thể ở cùng một chỗ.

Cùng lúc đó, cũng có vài người ở doanh bộ khác đến tìm Từ Tiểu Cường, bày tỏ muốn đưa Từ Tiểu Cường rời khỏi quân đoàn Tử thần.

Đến ngày thứ ba, Từ Tiểu Cường dẫn hai người chủ động đến tìm Dương Ân và Khỉ Gầy.

Hai người bên cạnh Từ Tiểu Cường mặc áo giáp, cầm các loại binh khí chiến đấu, nhìn cực kỳ cục súc, ắt hẳn là các binh lính lão luyện trên chiến trường.

Bọn họ giống như tùy tùng của Từ Tiểu Cường, đi theo sau hắn ta, bộ dáng cực kỳ tôn trọng Từ Tiểu Cường.

Từ Tiểu Cường khẽ ưỡn ngực, nói với Khỉ Gầy và Dương Ân: “Ta sẽ không ở lại quân đoàn Tử thần nữa, ta đã gia nhập chiến Hổ doanh rồi. Sau này các ngươi có việc gì có thể đến chiến Hổ doanh, báo tên ta ra. Nể mặt đại tiểu thư, ta có thể sẽ giúp các ngươi một số việc vặt”.

Giờ đây Từ Tiểu Cường rất có phong thái của kẻ bề trên, thái độ như vậy khiến người ta rất ghét.

Khỉ Gầy vốn đã ngứa mắt Từ Tiểu Cường từ đầu, thấy bộ dáng đó thì nói kháy vài câu: “Ái chà, chuyển sang trận doanh khác rồi bày cái dáng vẻ cao ngạo đó cho ai xem không biết”.

Từ Tiểu Cường cười nhẹ: “Lúc trước các ngươi là ngục nô, ta là lính gác ngục. Giờ ta là quân binh chính quy, chúng ta vốn không cùng tầng. Nếu không nể mặt đại tiểu thư thì ta còn lâu mới quan tâm đến các ngươi. Giờ ta đã gia nhập chiến Hổ doanh, chẳng qua bao lâu nữa sẽ thành thống lĩnh, vốn định quan tâm các ngươi chút, nhưng các ngươi không cần thì thôi vậy”.

Từ Tiểu Cường nói xong còn cố tình nhìn sang Dương Ân đang vô cảm im lặng, trong lòng thấy bực tức.

Hắn ta cảm thấy Dương Ân nên nịnh mình mới đúng, bèn thầm nghĩ: “Cho các ngươi giả vờ, rồi các ngươi sẽ phải tìm đến ta thôi”.

Vào lúc hắn ta định quay đi, Dương Ân lên tiếng: “Từ Tiểu Cường, bảo trọng, có cơ hội gặp được Lam Hinh tỷ thì nhớ hỏi thăm tỷ ấy giúp ta, bảo tỷ ấy cứ sống tốt đừng lo cho ta, ta và Khỉ Gầy vẫn khỏe”.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà xứng gọi đại tiểu thư là tỷ tỷ hả”, Từ Tiểu Cường không ngăn được sự khinh bỉ trong lòng, tức giận quát mắng.

Khỉ Gầy lập tức bước lên mắng lại: “Từ Tiểu Cường ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám quát mắng đại ca ta?”

Hai quân binh phía sau Từ Tiểu Cường bước lên, tức giận nhìn Khỉ Gầy. Dường như chỉ cần Từ Tiểu Cường ra lệnh thì bọn họ sẽ ra tay dạy dỗ lại Khỉ Gầy ngay.

Từ Tiểu Cường giơ tay ngăn họ lại, sau đó khinh thường đáp: “Nhớ lấy cái thân phận của các ngươi đi – lính ngục nô!”

Khỉ Gầy muốn đánh Từ Tiểu Cường, nhưng Dương Ân đã kéo hắn ta lại rồi nói với Từ Tiểu Cường: “Ừ, bọn ta là lính ngục nô, ngươi là quân binh chính quy, mau cút đi”, “À, sau này tốt nhất đừng có gặp lại bọn ta nữa, không lại làm bẩn cặp mắt chó cao quý của ngươi”.

“Dương Ân, ngươi không nể mặt ta đúng không?”, Từ Tiểu Cường chau mày hỏi.

“Ngươi có mặt mũi đâu mà nể? Tử tước ta có thấy đâu?”, Dương Ân nhìn Từ Tiểu Cường và nói.

“Tốt, tốt lắm!”, mắt Từ Tiểu Cường sắp bắn ra lửa đến nơi. Hắn ta nắm chặt hai tay, thật sự rất muốn đánh một trận tử chiến với Dương Ân, nhưng nghĩ đến thực lực của Dương Ân thì đành đè nén sự xúc động lại: “Có ngày ngươi sẽ phải hối hận thôi!”

Nói xong, hắn ta cũng không quan tâm đến Dương Ân và Khỉ Gầy nữa mà dẫn hai tên quân binh kia rời đi.

Khi bọn họ đi được một khoảng khá xa, Khỉ Gầy mới chửi um lên: “Sớm biết thằng cha này không phải loại gì tốt lành rồi mà, cuối cùng cũng lòi ra cái mặt chuột”.

Dương Ân lắc đầu nói: “Không cùng tư duy khó nói chuyện, cứ để hắn ta đi đi”.

“Ừm, vốn ta thấy hắn cũng khá, tiếc là không có ánh mắt”, Khỉ Gầy luyến tiếc nói.

Thời gian qua hắn ta và Từ Tiểu Cường luôn hoạnh họe nhau, nhưng trong lòng hắn ta vẫn coi Từ Tiểu Cường là bạn bè, nhưng xem ra chỉ có mình hắn ta là thật lòng.

Từ tận đáy lòng, Từ Tiểu Cường không hề coi trọng bọn họ, cho dù bọn họ là bị oan cũng thế.

Dương Ân vỗ vai Khỉ Gầy: “Con người đều thực tế vậy đấy, cứ kệ đi. Chờ thực lực của chúng ta tăng lên và lập được công rồi thì không ai ngăn nổi chúng ta nữa đâu. Rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ khiến đám vương hầu kia phải làm việc theo sắc mặt của chúng ta”.

Lúc này, hắn như khôi phục lại thân phận Tử tước, sự tự tin đó khiến người ta say mê.

Khỉ Gầy cũng được truyền cảm hứng, nắm chặt nắm đấm, kiên định nói: “Đại ca nói đúng lắm, chúng ta chắc chắn sẽ làm được”.

Cũng ngày hôm đó, Lý Đại Chủy nhận được mệnh lệnh dẫn đội nhóm đi giết chết đoàn Man di do thám đang thâm nhập vào chiến trường.

Lý Đại Chủy không nói nhiều, dẫn Dương Ân và Khỉ Gầy đi tiêu diệt người Man di, nhưng không hề biết đây lại là một cái bẫy mượn đao giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play