Thẩm Lãng bay về Kinh Đô cùng ngày.

Bởi vì thời gian ngắn ngủi, dường như không ai để ý Thẩm Lãng đã rời khỏi Kinh Đô.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có rất nhiều tiếng ồn trong tòa nhà của Tập đoàn Phi Vũ.

Khi Thẩm Lãng đi tới cửa tòa nhà, liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh quầy lễ tân sôi nổi nói gì đó.

“Có chuyện gì vậy?” Sau khi Thẩm Lãng trở lại văn phòng, anh gọi Tiêu Nhược đến, hỏi về tình hình ở dưới lầu.

Trong mắt Tiêu Nhược không khỏi lộ ra một tia tự mãn: "Chủ tịch Thẩm Lãng, nhóm người này đến công ty chủ động tìm kiếm hợp tác, hơn nữa điều kiện đưa ra còn không thể tưởng tượng nổi, thậm chí rất nhiều người sẵn sàng miễn phí sáp nhập vào Tập đoàn Phi Vũ!"



Nghe Tiêu Nhược giải thích, Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy bất lực.

Xem ra, chuyện lúc trước hợp tác với nhà họ Bạch đã bị truyền ra ngoài, bây giờ những người này đang nóng lòng muốn ôm chân của Tập đoàn Phi Vũ.

"Chọn một số công ty thích hợp và có tiềm năng, những công ty khác thì bỏ đi..." Thẩm Lãng bất lực nói.

Tiêu Nhược gật đầu, tất nhiên cô ta sẽ xử lý những việc này thật tốt.



Khi Tiểu Nhược chuẩn bị rời đi, Thẩm Lãng đột nhiên gọi cô ta lại.

“Có phải nhà họ Kiều và nhà họ Lưu ở Kinh Đô đến tìm kiếm hợp tác không?” Thẩm Lãng hỏi.

Hai dòng tộc này cũng là hai dòng tộc duy nhất còn lại trong mười dòng tộc hàng đầu ở Kinh Đô, nếu có thể nhân cơ hội này thu phục họ thì Thẩm Lãng sẽ bớt được chuyện phiền phức, hoàn thành kiểm tra đánh giá của dòng tộc.

Tiêu Nhược cố gắng nhớ lại, sau đó nói: "Những người của hai gia tộc này đã đến công ty, sẵn sàng chấp nhận cổ phần của Tập đoàn Phi Vũ. Còn về việc mua lại toàn bộ, có thể sẽ hơi khó khăn, dù sao thì họ vẫn được coi là những công ty có thực lực tương đối mạnh! "

Thẩm Lãng gật đầu, nói: "Điều này có thể chấp nhận được, nhưng giám đốc vẫn nên nói chuyện với họ, tốt nhất là chúng ta có thể thu mua được!"

Các thành viên trong nhà họ Lưu và nhà họ Kiều đã rất vui mừng khi biết rằng Tập đoàn Phi Vũ chủ động hẹn gặp, bàn bạc về vấn đề hợp tác.

"Quản lý Tiêu Nhược, có thể hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ là một vinh dự với nhà họ Lưu chúng tôi, nhưng có thể chấp nhận điều kiện của chúng tôi không, chúng tôi sẵn sàng từ bỏ cổ phần chung của công ty..." Lưu Đại Sơn nói.

Tiêu Nhược cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay Tập đoàn Phi Vũ có thể chủ động tìm đến các anh để hợp tác là đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Nói thật, Tập đoàn Phi Vũ thật sự không coi trọng cổ phiếu của nhà họ Lưu!"

Nếu lời này do người khác nói, Lưu Đại Sơn chắc chắn đã tát chết người đó, nhưng do Tập đoàn Phi Vũ bây giờ nói, Lưu Đại Sơn biết bọn họ thật sự có tư cách để nói ra những lời này.

"Cái này, quản lý Tiêu Nhược à, chẳng lẽ cô không thể bàn bạc lại với Chủ tịch Thẩm Lãng được sao? Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nhà họ Lưu chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cô một cách hậu hĩnh..."

Nói xong, Lưu Đại Sơn lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng rồi đưa cho Tiêu Nhược, hiển nhiên là anh ta muốn mua chuộc Tiêu Nhược.

Khuôn mặt của Tiêu Nhược trầm xuống, cô ta nhanh chóng đứng lên, sắc bén nói: "Tổng giám đốc Lưu, anh có ý gì!"

Lưu Đại Sơn sửng sốt, không ngờ phản ứng của Tiêu Nhược lại gay gắt như vậy!

“Đừng hiểu lầm, quản lý Tiêu Nhược, đây… đây là tấm lòng của tôi!” Lưu Đại Sơn giải thích.

Tiêu Nhược cười khinh thường, chỉ vào thẻ ngân hàng nói: "tổng giám đốc Lưu, tấm lòng của anh có thể hại chết tôi, Chủ tịch Thẩm Lãng của chúng tôi ghét nhất là những người trong công ty làm mấy việc này. Trước đây, bởi vì một nhân viên lén lấy lợi ích của khách hàng làm của riêng nên khi Chủ tịch Thẩm Lãng phát hiện đã trực tiếp kéo người đó đến Tây Sơn chôn sống! Khách hàng đó cũng đã bị Chủ tịch Thẩm Lãng cho vào danh sách đen!

Lưu Đại Sơn nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng thu lại thẻ, xua tay nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi..."

Tiêu Nhược cười nhạt rồi lại ngồi xuống, tuy rằng chuyện này là cô ta tự bịa ra, nhưng chuyện Thẩm Lãng ghét nhất những người làm chuyện này là sự thật.

Vì chuyện này mà sau đó tư thế của Lưu Đại Sơn hạ thấp hơn nhiều, cuối cùng bản hợp đồng về việc Tập đoàn Phi Vũ mua lại 80% cổ phần của Tập đoàn Lưu Dân đã được ký kết.

Sau khi ký hợp đồng, Lưu Đại Sơn uể oải ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ miên man.

Mặc dù đã bán 80% cổ phần, nhưng Lưu Đại Sơn biết chỉ cần có thể hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ, nhà họ Lưu trong tương lai chắc chắn sẽ mạnh gấp đôi hiện tại, hơn nữa núp dưới bóng cây lớn rất thoải mái, sự phát triển của dòng họ Lưu trong tương lai chắc chắn sẽ ổn định hơn!

Cùng lúc đó, hôm nay Thẩm Lãng đã rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ.

Anh lái xe đến khách sạn Thiên Hòa ở Kinh Đô.



Đây là tòa nhà cao nhất và là khách sạn sang trọng nhất ở Kinh Đô.

Ngay cả những ông lớn ở Kinh Đô muốn đến đây cũng phải hẹn trước hơn một tuần.

Nhưng đây không phải thủ đoạn tiếp thị của khách sạn, mà khách sạn cũng sẽ phải đặt hàng các nguyên liệu có chất lượng hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới trước một tuần và đảm bảo rằng tất cả các nguyên liệu trong ngày đều có trên bàn trong vòng tám giờ.

Phần cao nhất của khách sạn Thiên Hòa có hình cái đĩa tròn giống đầu nấm.

Bên trong là nhà hàng đắt nhất ở Kinh Đô.

Nhà hàng được bao quanh bởi cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn ra thành phố Kinh Đô.

Tấm kính dưới chân cũng được làm bằng công nghệ đặc biệt, phép chiếu 3D ba chiều sẽ biến toàn bộ mặt đất thành bất kỳ hình dạng nào.

Khi Thẩm Lãng đến khách sạn Thiên Hòa, anh trực tiếp yêu cầu quản lý đi gọi giám đốc của ngày hôm nay đến.

“Thưa anh, anh có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi!” Giám đốc lễ phép nói, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

Thẩm Lãng không quá quan tâm, nói: "Tôi muốn bao lại toàn bộ khách sạn..."

Giám đốc sửng sốt, vẻ khinh thường trong mắt càng hiện rõ, có phần không khống chế nổi nữa: "Thưa anh, thật xin lỗi, khách sạn Thiên Hòa sẽ không chấp nhận bất kỳ người nào bao lại toàn bộ."

“Tiền không thành vấn đề!” Thẩm Lãng nói.

"Thưa anh, đây không phải vấn đề về tiền bạc, từ trước đến nay khách sạn Thiên Hòa chưa từng nhận bao toàn bộ, nếu anh muốn bao tiệm, e rằng chỉ có một cách..." Giám đốc khinh thường nói.

Lời nói của Thẩm Lãng khiến giám đốc càng chắc chắn rằng anh đang khoác lác, bây giờ còn có ai ở Kinh Đô không biết khách sạn Thiên Hòa không nhận bao toàn bộ chứ?

“Cách gì?” Thẩm Lãng nhướng mày hỏi.

“Chỉ cần mua lại toàn bộ khách sạn!” Giám đốc mỉm cười.

Thẩm Lãng do dự.

Để tổ chức đám cưới, mua toàn bộ khách sạn thì không sao, nhưng sau này cử người quản lý sẽ phiền phức hơn...

Giám đốc đã gặp qua rất nhiều người như vậy nên cũng không thèm để ý tới, nói xong liền xoay người rời đi.

“Đợi đã, vậy thì mua đi!” Thẩm Lãng nói.

Ha ha!

Giám đốc nghe xong lời này, không nhịn được bật cười.

Mua lại khách sạn Thiên Hòa!

Đúng là một câu chuyện hài hước!

"Anh nên đi đi, trò đùa này thực sự không vui..." Giám đốc nhìn Thẩm Lãng như nhìn một kẻ ngốc.

Một giám đốc có mắt chó đi coi thường người khác thực sự không khiến Thẩm Lãng cảm thấy hứng thú, anh chỉ nhún vai nói: "Bảo ông chủ của các anh ngày mai đến Tập đoàn Phi Vũ, nếu sáng mai không có mặt thì khách sạn của mấy người đóng cửa đi!"

Bùm!

Tập đoàn Phi Vũ!

Sự chế giễu trên khuôn mặt của giám đốc kia còn chưa biến mất, lập tức biến thành vẻ kinh ngạc...

Chẳng lẽ người này là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ!

Trong lòng giám đốc rối bời cho đến khi Thẩm Lãng rời khỏi khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play