Dương Minh Đạt vô cùng bất mãn với thái độ của Chu Cẩn, hơn nữa lời nói đấy chính là đang uy hiếp lợi ích của cá nhân cũng như dòng tộc của Dương Minh Đạt sau khi ông ấy về hưu.

Dương Minh Đạt tức giận đến run rẩy, nhưng ông ấy cũng không thể nổi giận được.

Bởi vì chuyện Chu Cẩn sẽ lên làm Hội trưởng gần như đã là ván đã đóng thuyền, nếu đắc tội với ông ta thì ông ấy cũng chẳng được bất kỳ ích lợi gì.

“Chu Cẩn, tôi khuyên cậu câu này, đừng chọc vào cậu Thẩm của tập đoàn Phi Vũ kia. Nếu cậu cứ đối đầu với cậu ta như vậy thì sau này có hối hận cũng không kịp đâu!” Dương Minh Đạt nói.

Chu Cẩn cười cười rồi đứng dậy đưa cho Dương Minh Đạt một điếu thuốc, nói: “Hội trưởng Dương, ông không cần nhọc lòng mấy chuyện này đâu!”

Dương Minh Đạt thấy Chu Cẩn vẫn khăng khăng đối chói với tập đoàn Phi Vũ thì cũng không nói gì thêm mà chỉ đứng dậy đình rời đi.

“Tôi sẽ dùng chức quyền của hội trưởng để xóa bỏ phong tỏa với tập đoàn Phi Vũ! Nếu cậu có ý kiến thì cứ việc thử xem hội trưởng tôi đây có được việc hay không!” Dương Minh Đạt bỗng cương quyết hẳn lên.

Bởi vì nếu ông ấy không xử lý tốt chuyện này thì sẽ đắc tội với Thẩm Lãng, như vậy thì cả nhà họ Dương sẽ gặp họa mất.

Ánh mắt Chu Cẩn trở nên chăm chú, trong lòng thầm ngạc nhiên, ông ta không ngờ Dưng Minh Đạt lại có thể vứt bỏ lợi ích của dòng tộc, liều mình bảo vệ tập đoàn Phi Vũ.

Lúc Dương Minh Đạt rời khỏi phòng làm việc của Chu Cẩn để trở lại phòng làm việc của mình thì đúng lúc điện thoại của ông ấy lại bỗng vang lên, cuộc gọi đến từ một dãy số lạ.

Qua một hồi, Dương Minh Đạt mới nhấc máy!

“Ai vậy?” Sau khi Dương Minh Đạt nghe máy liền hỏi.

“Ông đừng nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Phi Vũ, tôi có thể cho ông thứ ông muốn.” Người ở đầu bên kia điện thoại nói.

Dương Minh Đạt nhíu mày, hỏi: “Ông là ai?”

“Tôi là ai thì ông cũng không cần biết, ông chỉ cần biết rằng với thực lực của dòng tộc tôi thì chuyện khiến Hiệp hội liên minh thương nhân biến mất cũng chỉ là một cậu nói mà thôi!”

Dương Minh Đạt bỗng thấy rùng mình, nếu người này không nói chơi thì sức ảnh hưởng của ông ta ở Kinh Đô, thậm chí là cả Hoa Hạ nhất định là vô cùng kinh người, mới có thể xóa bỏ Hiệp hội liên minh thương nhân bằng một câu nói như vậy!

“Tuy tôi không biết ông là ai, nhưng tôi sẽ không đáp ứng chuyện này đâu!” Dương Minh Đạt nói.

“Dương Minh Đạt, ông vẫn không hiểu sao, tôi đây là cho ông một cơ hội, đây là mệnh lệnh chứ không phải bàn bạc với ông! Ông hãy nghĩ đến người nhà họ Dương cũng như cả Hiệp hội liên minh thương nhân này, ông muốn thấy bọn họ bị hủy hoại trong tay ông thì cứ việc thử xem!” Người ở đầu bên kia điện thoại nói giọng khinh thường. Truyện Cổ Đại

Ngay đến cả nhà họ Dương cũng không chịu buông tha, trong lòng Dương Minh Đạt bỗng dâng lên dự cảm không hay.

“Nếu như ông lo lắng thân phận của Thẩm Lãng thì hoàn toàn không cần thiết, bởi vì tôi có thể nói với ông rằng người đứng sau tôi là người mà ông không dây vào được! Ông đã từng nghe nói đến mười vị trưởng lão của dòng tộc Ngoan Nhân chưa?” Đầu bên kia điện thoại nói tiếp.

Mười vị trưởng lão? Dòng tộc Ngoan Nhân?

Đầu Dương Minh Đạt như muốn nổ tung!

Nếu thực sự là như vậy thì những chuyện mà người này đã nói cũng không phải là giỡn chơi!

“Ông… Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?” Dương Minh Đạt hỏi.

“Tiếp tục chèn ép tập đoàn Phi Vũ!”

Dương Minh Đạt cắn chắn rằng, ông ấy có chút do dự, hiển nhiên hậu thuẫn của hai người này khiến Dương Minh Đạt cảm thấy bản thân mình càng thêm nhỏ bé, cho dù là đắc tội người nào thì ông ấy cũng khó mà chịu nổi hậu quả!

Với thực lực hiện giờ của ông ấy thì một khi bị cuốn vào mớ lộn xộn của giai tầng này thì bản thân ông ấy gần như sẽ không thể rút lui được nữa.

“Tôi có thể có được thứ gì, làm sao mới có thể đảm bảo được an toàn của tôi?” Dương Minh Đạt hỏi thẳng.

“Ha ha…” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh.

“Ông hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện cậu ta sẽ trả thù, ông chỉ cần đổ hết chuyện này lên người Chu Cẩn thì ông hoàn toàn có thể rút khỏi chuyện này, hơn nữa nếu như tập đoàn Phi Vũ vì chuyện này mà sụp đổ thì cậu ta hoàn toàn không thể nào đối phó với ông được!”

“Còn ông vẫn sẽ là hội trưởng của Hiệp hội liên minh thương nhân Hoa Hạ, nhà họ Dương cũng sẽ trở thành một trong mười nhà giàu có, quyền thế nhất Kinh Đô!”

“Được! Tôi tin ông!” Dương Minh Đạt yên lặng hồi lâu rồi mới nhận lời.

Lúc này, tay Dương Minh Đạt vẫn còn đang run rẩy, ông ấy quả thực là không đắc tội nổi Thẩm Lãng!

Nhưng hiện giờ, người gọi điện cho ông ấy lại có khả năng khiến ông ấy cùng nhà họ Dương nhảy vọt!

“Đã như vậy thì chuyện này cứ tiếp tục tiến hành theo sự sắp xếp của Chu Cẩn, còn ông chỉ cần ngồi là ngư ông đắc lợi là được rồi!” Phía bên kia điện thoại cười nói.

Sau khi ngắt máy, Dương Minh Đạt liền hít sâu vào hơi để cảm xúc của mình ổn định lại.

“Xem ra thực sự là trời giúp nhà họ Dương rồi, Dương Minh Đạt mình rồi cũng có một ngày trở thành truyền kỳ của nhà họ Dương…”

Ngay sau đó, Dương Minh Đạt liền trở lại phòng làm việc của Chu Cẩn.

Chu Cẩn còn đang phiền muộn, không biết nên xuống tay thế nào với tập đoàn Phi Vũ thoáng cái đã cảm thấy kinh ngạc.

“Hội phó Chu, chuyện này cứ làm theo ý cậu đi, tuổi tác tôi cũng đã lớn, cũng sắp về hưu cả rồi, có vài chuyện cũng không cần phải cố tình tham dự vào nữa, chỉ là nhà họ Dương sau này còn cần cậu chú ý tới!” Dương Minh Đạt thành khẩn nói.

Chu Cẩn thoáng sửng sốt, ông ta không ngờ Dương Minh Đạt có thể thay đổi chủ ý nhanh đến như vậy!

“Hội trưởng Dương khách sáo quá rồi, tôi là do ông đề bạt lên, tôi đương nhiên là phải quan tâm đến nhà họ Dương rồi, sau này tôi là lên làm hội trưởng thì nhà họ Dương cũng tuyệt đối nhận được đãi ngộ như nhà họ Chu!” Chu Cẩn cười nói.

Dương Minh Đạt gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.

Lúc này Chu Cẩn không khỏi trở nên đắc ý.

“Tập đoàn Phi Vũ à, tôi đây xem cậu lấy gì đỡ chống đỡ qua một tuần này đây!” Chu Cẩn lẩm bẩm đầy đắc ý.

Hôm sau, Thẩm Lãng vốn tưởng Dương Minh Đạt đã lên tiếng thì Hiệp hội liên minh thương nhân sẽ lập tức giải trừ phong sát với tập đoàn Phi Vũ, nhưng lại chỉ đợi được tin tức Dương Minh Đạt ra nước ngoài trị bệnh.

Hôm qua còn thấy Dương Minh Đạt vẫn rất khỏe, hôm này đã ra đổ bệnh ra nước ngoài điều trị, chuyện này khiến Thẩm Lãng không khỏi sinh lòng nghi ngờ.

Thẩm Lãng gọi cho Dương Minh Đạt vài lần nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Thẩm Lãng hoàn toàn không tin chuyện Dương Minh Đạt xuất ngoại nên liền gọi thẳng cho Kim Nam để anh ta cho người tìm kiếm tung tích của Dương Minh Đạt.

Nhưng tìm cả ngày trời, Dương Minh Đạt cứ như đã biết mất khỏi thế gian này, cũng không điều tra được bất kỳ tin tức Dương Minh Đạt xuất ngoại ở trong thông tin chuyến bay ở sân bay.

“Cậu Thẩm, tên Dương Minh Đạt này hẳn vẫn còn ở Kinh Đô, ông ta chỉ là trốn đi mà thôi, cậu thấy giờ tôi có cần kêu tất cả mọi người đi tìm hay không?” Kim Nam nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nhíu mày, nhưng sau đó lại lắc đầu, nói: “Bỏ đi, giờ tôi chỉ sợ người nhà họ Chu lợi dụng cơ hội lần này, cũng không cần tìm người nữa, nếu ông ta còn chưa trốn khỏi Kinh Đô thì chứng tỏ sớm muộn gì ông ta cũng xuất hiện mà thôi!”

Sau khi Kim Nam rời đi, Thẩm Lãng liền nhận được điện thoại của Thượng Bân.

Người nhà họ Chu đã bắt đầu trắng trợn tuyên truyền khắp ngành y tế ở Kinh Đô, chỉ vỏn vẹn hai ngày đã cướp đi hơn nửa khác hàng vốn có của tập đoàn Phi Vũ!

Thẩm Lãng đương nhiên đã nghĩ đến ngón trò này của Chu Cẩn, chỉ là tình hình trước mắt khiến anh vô cùng bất ngờ, Dương Minh Đạt đã đoán được thân phận của mình mà vẫn dám để mặc Chu Cẩn ra tay, hơn nữa còn chơi trò mất tích như vậy, chẳng lẽ là Dương Minh Đạt sợ mình trả thù ông ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play