Mọi người đều đang bàn tán nhưng Thẩm Lãng chẳng thèm để ý, vẻ mặt của Phùng Thanh lại càng thêm đắc ý.

Ngay cả Âu Dương Quang Viễn lúc này cũng không ngồi nổi nữa mà đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Lãng.

“Cậu Thẩm, cậu có bằng chứng gì chứng minh lời nói của mình không? Nếu sơn cư đồ đúng như lời cậu nói là của thời nhà Tống, còn của chúng tôi đây là đồ giả. Âu Dương Quang Viễn nói.

Thẩm Lãng cười nhạt rồi nói: “Ông chủ Âu Dương, những lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa sơn cư đồ thời nhà Tống này vừa vặn lại ở trong tay tôi.

Lời này vừa nói ra cả hội trường liền khiếp sợ.

Thằng nhóc này vậy mà lại có sơn cư đồ thời nhà Tống, ai cũng biết sơn cư đồ thời nhà Tống, phải biết rằng bức tranh thời Tống rất có giá trị cho dù nó không phải do mọi người làm ra.

Phùng Tranh ở bên cạnh nghiên cứu tranh cổ nhiều năm cho tới bây giờ chưa từng nghe qua sơn cư đồ thời nhà Tống này cho nên căn bản không tin lời nói của Thẩm Lãng.

“Thằng nhóc này, vậy anh lấy ra đi, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, hiểu biết thêm một chút về sơn cư đồ thời nhà Tống.” Phùng Tranh cười nói.

“Đúng vật, lấy ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt.” Lúc này những người khác cũng ồn ào theo.

Đúng lúc này, Khổng Dương mang vẻ mặt cười cười xấu xa, tiêu sái bước tới nói: “Mọi người đừng để thằng nhóc này lừa, trong tay cậu ta làm gì có cái sơn cư đồ nào, đơn giản chính là ở đây muốn lấy lòng mọi người mà thôi.

Nói xong Khổng Dương nhìn về phía Âu Dương Quang Viễn tiếp tục nói: “Bác Âu Dương, sao bác lại để tên ăn nói bừa bãi này ở đây làm loạn trật tự buổi đấu giá chứ, nếu bác không ngại cháu có thể giúp bác đuổi cậu ta ra ngoài.”

“Anh dám.” Đột nhiên Mộc Hồng Diệp đứng dậy quát Khổng Dương.

Khổng Dương có chút kinh ngạc, khinh thường nhìn nhìn Thẩm Lãng rồi nói với Mộc Hồng Diệp: “Cô Mộc Hồng Diệp, rõ ràng thằng nhóc này là một kẻ lừa đảo, vì một người như vậy thế mà cô lại đắc tội với tập đoàn Khổng thị chúng tôi, cô cảm thấy có đáng hay không?”

Phùng Thanh ở một bên thấy cậu cả nhà họ Khổng hình như rất ghét Thẩm Lãng cho nên trong lòng ông ta không khỏi có chút vui vẻ, nếu có thể vì vậy mà kết giao được với cậu chủ của nhà họ Khổng thì còn có gì tốt hơn chứ.

Ánh mắt Thẩm Lãng ngưng lại, anh lạnh lùng nhìn Khổng Dương nói: “Tập đoàn Khổng thị rất lợi hại sao? Đáng tiếc ở trong mắt tôi cũng chẳng là gì cả.”

Khổng Dương ngẩn ra sau đó lập tức cười lớn haha.

Nới như thế nào thì ở Kinh Đô tập đoàn Khổng thị cũng là một trong mười nhà giàu có nhất, thằng nhóc này cũng quá kiêu ngạo đi.

“Thằng nhóc này, cậu cũng ngông cuồng a. Nếu hôm nay cậu không lấy ra được tống đại, không cần tôi ra tay tôi nghĩ chủ nhân của nhà Âu Dương cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” Khổng Dương đắc ý nói.

“Cậu Thẩm, nếu cậu có sơn cư đồ thời nhà Tống hôm nay mong cậu có thể nể mặt tôi mang lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức một chút.” Âu Dương Quang Viễn cung kính nói.

Thẩm Lãng gật gật đầu xoay người nói với Mộc Hồng Diệp: “Gọi người đem bức tranh kia đem tới đây.”

Mộc Hồng Diệp gật gật đầu lập tức cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi: “

Rất nhanh trợ lý của Mộc Hồng Diệp đã cầm một bức tranh được cuộn tròn tới.

Lúc Thẩm Lãng tiếp nhận bức tranh cuộn tròn mọi người đều ngừng thở.

“Thằng nhóc này, đừng có mà giả thần giả quỷ, nhanh chóng lấy ra cho mọi người cùng xem.” Khổng Dương mất kiên nhẫn thúc giục nói.

Vừa dứt lời, để mọi người nhìn tiện hơn Thẩm Lãng liền bước lên sân khấu của buổi triển lãm.

Phùng Tranh ghét bỏ quét mắt vài lần rồi ánh mắt đột nhiên chấn động.

Lúc này Âu Dương Quang Viễn cũng đã thấy được bức tranh đó.

Càng xem trong lòng bọn họ càng kinh ngạc.

Bởi vì từ nét bút đến khí thế của bức tranh này không chỉ tốt hơn bức tranh nhà Thanh kia một chút.

Hơn nữa… Độ dày và chữ ký của tờ giấy vẽ này đúng là di vật văn hóa thời Tống!

“Tranh này hình như là thật đấy.”

“Việc này thật sự là quá kinh người…”

“So sánh một lúc như vậy, bức sơn cư đồ kia còn kém xa.”

Mọi người nhất thời sợ hãi than thở không ngừng.

Lúc này Khổng Dương cũng hơi hốt hoảng, nhất là sau khi thấy bộ dạng của Phùng Thanh và Âu Dương Quang Viễn, chẳng lẽ đó thật sự là sơn cư đồ thời nhà Tống sao?

“Thằng nhóc này, khả năng bắt chước của cậu rất tốt” Khổng Dương mở miệng nói.

Âu Dương Quang Viễn trừng mắt liếc Khổng Dương một cái, lạnh lùng nói: “Cậu Khổng không nên nói linh tinh, bức tranh này là bức tranh chân thực thời Tống, quả nhiên là thật.”

Khổng Dương ngẩn ra, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Thẩm Lãng.

Anh ta vốn định dựa vào cơ hội này làm cho Thẩm Lãng nhục nhã một trận, không nghĩ tới thằng nhóc này thật sự có sơn cư đồ thời nhà Tống”

“Cậu Thẩm, bức tranh này là thật, xin thứ lỗi cho sự ngu muội của tôi.” Âu Dương Quang Viễn tới bên cạnh Thẩm Lãng rồi nói.

Những người vừa rồi còn nghi ngờ Thẩm Lãng lúc này không có ai nói gì nữa, tất cả đều tại Phùng Tranh làm mọi người bất hòa.

Dù sao sự việc cũng là do ông ta khơi mào, bây giờ người đã đánh mất uy tín như ông ta không có ai muốn đến gần.

Thẩm Lãng cười nhạt nói: “Ông chủ Âu Dương không cần tự trách, bức tranh này cũng là tôi ngẫu nhiên có được, nhân cơ hội ngày hôm nay tôi liền quyên góp bức tranh này, cũng coi như đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp từ thiện.

Lời này vừa nói ra, cả hiện trường lại ồ lên, phải biết rằng một bức sơn cư đồ thời nhà Tống mang đi bán đấu giá thì giá khởi điểm cũng đã hàng chục tỷ rồi, mà còn là bút tích, thật sự khiến mọi người khiếp sợ không thôi.

“Cậu Thẩm, bức tranh này là bảo vật thế gian, rất quý trọng…” Âu Dương Quang Viễn bị tác phong của Thẩm Lãng làm cho chấn động.

Phải biết rằng cho dù hàng năm mười nhà giàu có nhất quyên góp cũng chỉ khoảng vài tỷ, nay Thẩm Lãng vừa ra tay đã gấp mười lần, Âu Dương Quang Viễn tự thấy chính mình không có mặt mũi lớn như vậy.

Thẩm Lãng cười cười khoát tay với Âu Dương Quang Viễn xoay mặt nói với người chủ trì: “Vậy hôm nay bức tranh này sẽ là món đồ đấu giá thứ hai đi.”

Người chủ trì đứng bất động ở đó, nữa ngày không có động tĩnh gì, bởi vì ở đây đều là những nhân vật lớn.

Thấy Thẩm Lãng nói với anh ta như vậy lúc này anh ta mới hoàn hồn.

“Cái này…” Vẻ mặt người chủ trì khó xử nhìn Âu Dương Quang Viễn không biết phải làm thế nào cho phải.

Nếu Thẩm Lãng đã kiên trì Âu Dương Quang Viễn đành phải gật gật đầu.

Người chủ trì lập tức cầm lấy microphone: “Cảm ơn hôm nay anh Thẩm đã quyên tặng, hôm nay món đồ đấu giá thứ hai chính là sơn cư đồ thời nhà Tống, để cảm ơn thì giá cả của món đồ này sẽ do anh Thẩm tự mình định đoạt.”

Lúc này trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Mà lúc này Khổng Dương nổi trận lôi đình, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nghĩ đến hôm nay không những không làm cho Thẩm Lãng nhục nhã ngược lại còn làm cho Thẩm Lãng nổi bật, Khổng Dương nắm chặt nắm đấm trong tay, vô luận như thế nào anh ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.

Lúc này Khổng Dương lại lặng lẽ lui ra một góc cầm điện thoại lên gọi ra ngoài…

Trong phòng đấu giá bởi vì Thẩm Lãng mang đến sơn cư đồ thời nhà Tống mà tạo nên một trận phong ba.

Cuối cùng sơn cư đồ thời nhà Tống được Âu Dương Quang Viễn dùng hai triệu để mua lấy.

Buổi bán đấu giá kết thúc, lấy được bức tranh cuộn tròn Âu Dương Quang Viễn lại đi tới bên cạnh Thẩm Lãng, cung kính nói: “Cậu Thẩm, không biết sau khi buổi tiệc chấm dứt không biết có thể cùng nhau lên lầu ăn một bữa cơm rau dưa hay không?”

Cành liễu lấy lòng mà Âu Dương Quang Viễn đưa ra Thẩm Lãng cũng không vội vàng nhận lấy.

“Hôm nay muộn rồi, không làm phiền ông chủ Âu Dương nữa, để hôm khác đi.” Thẩm Lãng nói.

Thấy Thẩm Lãng cự tuyệt, tuy rằng trong lòng Âu Dương Quang Viễn có chút tiếc nuối nhưng cũng không kiên trì nữa, trò chuyện xong liền rời đi.

“Tại sao không đi?” Sau khi Âu Dương Quang Viễn đi rồi Mộc Hồng Diệp mới mở miệng hỏi.

Mộc Hồng Diệp cũng thấy có chút kinh ngạc, dù sao đối với sự phát triển trong tương lai của Thẩm Lãng ở Kinh Đô chính là một cơ hội tốt khó có được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play