Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lãng đi đến trước mặt Trương Hòa Chính.

Lúc này Trương Hòa Chính không khỏi có chút tiếc cho Thẩm Lãng. Tuổi trẻ ngông cuồng, ông hiểu, nhưng không ngờ Thẩm Lãng quá ngông cuồng rồi!

Tập đoàn Phi Vũ đang tốt đẹp, trong tương lai có thể sẽ gặp khó khăn ở thành phố Giang Nam vì những hành động bốc đồng của Thẩm Lãng ngày hôm nay.

Mặc dù bản thân ông có thể lựa chọn bảo vệ Tập đoàn Phi Vũ một cách thích đáng, nhưng nếu Trần Bình kiên quyết muốn đối phó với Thẩm Lãng, Trương Hòa Chính cũng không thể làm gì, dù sao ông ta cũng không thể vì Thẩm Lãng mà chôn vùi con đường làm quan của chính mình.

Vào lúc này, đám đông người vây xem, bao gồm cả những người đứng về phía Thẩm Lãng, đều vô cùng kinh ngạc.

Tiếng thì thầm nói chuyện vang lên trong đám đông, ngoài sự khó tin, bọn họ còn càng tò mò Thẩm Lãng làm cách nào để đối phó với Trần Bình hơn!

Ngay lúc này, Trần Bình cùng với một vài người vội vã đi tới.

Thấy bố mình đi tới, Trần Khai Vũ vội vàng tới đón: "Bố, bố đến rồi. Là tên này đánh con, còn dám nói là muốn đối phó với bố, hoàn toàn không để bố vào mắt! Hôm nay bố nhất định phải dạy cho tên này một bài học! "

Sau khi nghe con trai nói xong, sắc mặt Trần Bình chợt trầm xuống, ông ta đến trước mặt Thẩm Lãng: "Cậu Thẩm, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được anh ở đây. Trần Bình tôi cảm thấy bản thân cũng đã giúp đỡ Tập đoàn Phi Vũ không ít, hôm nay anh vì sao lại đánh con trai tôi!”

Nhìn thấy thái độ của Trần Bình, Thẩm Lãng không hề ngạc nhiên, bởi vì Trần Bình ở thành phố Giang Nam vốn nổi tiếng là người rất bao che cho con cái, giờ anh đánh con trai ông ta dù là lý do gì, Trần Bình đương nhiên sẽ không ngồi yên, nhắm mắt làm ngơ!

"Hôm nay con trai ông chủ động đến gây hấn với tôi. Tôi nể mặt ông không muốn tính toán với cậu ta, nhưng cậu ta được đằng chân lân đằng đầu, còn gọi vệ sĩ tới động tay động chân với tôi! Ông không biết dạy con vậy để tôi giúp ông dạy, không được sao?”

Thẩm Lãng nhàn nhạt hỏi,

Nghe đến đây, Trần Bình lập tức tức giận, nên biết ở thành phố Giang Nam này không có ai dám nói chuyện kiểu đó với ông ta như Thẩm Lãng!

Bất luận ảnh hưởng của Thẩm Lãng ở thành phố Giang Nam có lớn đến đâu, hôm nay Trần Bình đã có thù với Thẩm Lãng!

Trần Bình lạnh lùng nói: "Nhóc con, anh đánh con trai tôi, còn dám nói là giúp tôi dạy bảo. Cho dù Trần Bình tôi có tệ thế nào, cũng sẽ không đến lượt anh giúp tôi dạy bảo con trai tôi. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Ngày mai tôi sẽ khiến cho Tập đoàn Phi Vũ phải đóng cửa!”

Chính vào lúc này, Thượng Bân và những người khác không thể nhìn tiếp được nữa!

Mặc dù Trần Bình là người quyền cao chức trọng, nhưng không thể vô lý như vậy được.

"Lãnh đạo Trần, chuyện này ông nên suy nghĩ kỹ lại, là con trai ông không đúng trước!"

"Ông muốn đối phó với Tập đoàn Phi Vũ, Tập đoàn Bàng Thị của chúng tôi là người đầu tiên thoái thác!"

"Chúng tôi cũng vậy..."

Nhóm người này lần lượt tiến về phía trước, đến đứng sau Thẩm Lãng, chuyện này khiến Trần Bình rất bất ngờ, Tập đoàn Phi Vũ có nhóm người này trợ giúp từ khi nào, hơn nữa mỗi một người đều là người của các Tập đoàn hàng đầu ở thành phố Giang Nam.

Trần Bình chỉ vào đám đông lạnh lùng hỏi:“Các người đang đe dọa tôi?”

Trần Khai Vũ bước tới bên cạnh Trần Bình, giọng điệu không phục nói:

"Bố, con nghĩ những người đều có quan hệ mật thiết với Tập đoàn Phi Vũ. Có lẽ bên trong có gì đó xảo trá, chẳng hạn như giao dịch tài khoản bất hợp pháp, trốn thuế... Bố phải điều tra rõ chuyện này!"

Thẩm Lãng khinh thường nở nụ cười, Trần Khai Vũ chuyện gì không được, riêng việc chụp mũ cho người khác lại rất nên chuyện!

Nghe được cậu nói của Trần Khai Vũ, Trần Bình Hàm gật đầu đầy ẩn ý nói: "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp người điều tra, tôi không tin, bây giờ ở thành phố Giang Nam này, mấy kẻ gian thương này còn có thể uy hiếp tôi!"

Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: "Trần Bình, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng, ông chắc chắn muốn đối phó với Tập đoàn Phi Vũ?"

"Ha ha..." Trần Bình cười lạnh: "Không phải tôi muốn đối phó với Tập đoàn Phi Vũ, mà là Tập đoàn Phi Vũ hiện có giao dịch bất hợp pháp với các công ty khác, muốn làm lũng loạn thị trường ảnh hưởng đến môi trường kinh doanh, là lãnh đạo của thành phố Giang Nam, tôi làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được!"

Nhìn thấy Trần Bình chết không hối cải, Thẩm Lãng chỉ cười xem thường.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Bình đột nhiên vang lên.

Trần Bình nhìn số điện thoại là của lãnh đạo tỉnh ủy, Trần Bình không dám không dám không nghe máy.

Hơn nữa Trần Bình còn ở trước mặt Trương Hòa Chính, cố tình giơ điện thoại lên để Trương Hòa Chính nhìn thấy tên người gọi.

Trương Hòa Chính đương nhìn thấy rõ ràng tên của nhân vật tai to mặt lớn này.

Trương Hòa Chính trong lòng không khỏi nói thầm, nhân vật tai to mặt lớn này gọi điện thoại muộn như vậy nhất định có chuyện quan trọng, hiện tại vị trí lãnh đạo đứng đầu của thành phố Giang Nam còn bỏ trống, chẳng lẽ đã quyết định là Trần Bình?

Lúc này Trần Bình mới nhận điện thoại.

Nhưng vừa mới bấm nút trả lời, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng quát giận dữ: "Trần Bình, tôi thấy dạo này ông quá rảnh rỗi rồi đúng không? Sáng mai lập tức trở về Uỷ ban tỉnh tiếp nhận điều tra!"

Không đợi Trần Bình trả lời, điện thoại đã bị cúp máy.

Trần Bình trong nhất thời hơi hoang mang, ý lãnh đạo tỉnh ủy là gì? Nhân vật tai to mặt lớn này, bảo ông ta tiếp nhận điều tra?

Những hành vi của ông ta che giấu nhiều năm như vậy, không thể nào bị vạch trần được!

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của Trần Bình lại đổ chuông, cuộc gọi đến vẫn là của một nhân vật có tiếng ở trong Uỷ ban tỉnh, trong lòng Trần Bình cảm thấy có điều chẳng lành, vội vàng nghe máy.

"Trần Bình, trước ngày mai tự mình đến cục hỗ trợ điều tra báo cáo! Nếu không, tội danh của ông sẽ không chỉ là ăn hối lộ và phạm pháp đâu."

Giọng nói của người ở đầu dây bên kia lạnh lùng, không thể nghi ngờ.

Trần Bình lúc này mới hoàn toàn hoảng sợ, mồ hôi lạnh toát ra, cầm lấy điện thoại, vội vàng hỏi: "Đừng... Đừng... Lãnh đạo, ngài có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao không? Trần Bình tôi từ trước tới nay vẫn luôn cần cù tận tụy... "

“Cần cù tận tụy?” Người đàn ông trong điện thoại chế nhạo nói: “Những chuyện bẩn thỉu mà mình đã làm chẳng lẽ ông không biết sao? Còn nữa, nếu tôi đoán không nhầm chủ tịch Thẩm của Tập đoàn Phi Vũ đang đứng ngay trước mặt ông. Không muốn chết, nhanh chóng xin lỗi anh ta. Nếu anh ta có thể tha thứ cho ông, cấp trên có thể sẽ giảm nhẹ án cho ông!"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Bình lảo đảo ngã xuống đất, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gió mát trên lưng mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trần Bình nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Thần Lang trước mặt lại có thế lực lớn như vậy.

Mọi thứ của ông ta đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Lúc này, mọi người nhìn thấy bộ dạng của Trần Bình, bọn họ càng khó hiểu, lãnh đạo Trần vừa rồi còn rất đắc ý tuyên bố muốn đối phó Tập đoàn Phi Vũ, sao đột nhiên lại ngã ngồi trên đất vậy!

"Bố, bố... bố bị sao vậy! Chỗ nào cảm thấy khó chịu sao?" Trần Khai Vũ thấy bố mình như vậy vội vàng bước tới giúp đỡ ông ta.

Nhìn thấy con trai của mình đi tới, vẻ mặt của Trần Bình tuyệt vọng kèm theo tức giận!

Ông ta luôn rất cưng chiều Trần Khai Vũ, đặc biệt là sau khi nhậm chức lãnh đạo thành phố Giang Nam, bất kể Trần Khai Vũ gây ra rắc rối gì, ông ta đều có thể giải quyết được!

Nhưng bây giờ con trai của ông đã gây ra một tai họa tày trời, không chỉ hủy hoại bản thân ông ta mà còn khiến chính ông ta rơi xuống vực thẳm vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play