Hắc Xà cầm điện thoại gọi vào số di động mà Chu Hạo đã cho.

Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Lãng bắt máy rất nhanh.

“Muốn Chu Linh còn sống thì hãy chuẩn bị 34 tỷ, nếu các người dám báo cảnh sát thì chờ nhặt xác của cô ta đi!” Hắc Xà cố tình đè nén giọng nói.

Khi Thẩm Lãng nhận cuộc gọi thì anh bình tĩnh đến kì lạ: “Tiền không thành vấn đề, nhưng trước tiên anh phải để tôi xác nhận người vẫn an toàn.”

Hắc Xà định cầm di động đi tìm Chu Linh, có điều lại bị Chu Hạo ngăn cản.

“Anh Hắc, không được để cô ta nói chuyện. Nếu không, rất có thể chúng ta sẽ bị bại lộ.” Chu Hạo hết sức cẩn thận nhắc nhở.

Hắc Xà hơi sửng sốt, gật nhẹ đầu, anh ta cầm di động lên nói: “Anh yên tâm, người rất an toàn. Chỉ cần anh chuẩn bị tiền xong, chúng tôi nhất định sẽ thả người.”

Nói xong, Hắc Xà cúp điện thoại.

Giờ phút này ở đầu dây bên kia, với thính lực nhạy bén của mình khiến Thẩm Lãng loáng thoáng nghe được một giọng nói quen thuộc.

Thẩm Lãng bước tới gần Trương Tịnh Di hỏi: “Chu Linh bị bắt ở chỗ nào?”

Lúc này, sắc mặt tái nhợt của Trương Tịnh Di đã bình tĩnh hơn một chút. ngôn tình ngược

“Tôi và Chu Linh vốn định đi ăn cùng nhau, nhưng giữa đường Chu Linh có điện thoại, tôi không biết ai gọi tới chỉ nghe cô ấy nói về việc thuê nhà. Sau đó hai chúng tôi bắt taxi đến một khu chung cư hơi vắng vẻ, Chu Linh thấy tôi đi giày cao gót nên bảo tôi chờ ở ngoài. Khi cô ấy bước tới cổng khu chung cư ấy thì bị bốn năm người đàn ông hung dữ bắt đi…”

Nghe đến đây, Thẩm Lãng dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Sau khi Thẩm Lãng xác định mục tiêu, anh bảo Lý Mạc dẫn người đi điều tra tung tích của Chu Hạo, chỉ cần biết anh ta ở đâu thì chắc chắn Chu Linh cũng ở bên cạnh anh ta.

Còn Thẩm Lãng đến phòng riêng ở khách sạn Vân Mạn.

Diệp Lan bấy giờ không đi cùng Chu Hạo mà ở trong khách sạn đợi tin của anh ta.

Nghĩ đến sắp kiếm được 17 tỷ, trong lòng Diệp Lan gần như đã sớm quên mất người bị bắt cóc là con gái bà ta.

“Rầm.”

Cửa phòng khách sạn Vân Mạn bị Thẩm Lãng đá văng ra, Diệp Lan đang ngồi trên ghế sopha giật mình.

Khi Diệp Lan nhìn thấy Thẩm Lãng, trên mặt hiện lên vẻ bối rối và kinh ngạc, bà ta đứng dậy hỏi: “Cậu… Cậu Thẩm, cậu làm gì thế?”

Thẩm Lãng lạnh mặt bước tới gần Diệp Lan và hỏi: “Bây giờ Chu Hạo đang ở đâu?”

Diệp Lan nghe anh hỏi thế, trong lòng khẽ run lên, lẽ nào Thẩm Lãng điều tra ra Chu Hạo nhanh như vậy?

Nhưng lúc này, đánh chết Diệp Lan cũng không thể thừa nhận.

“Tôi, tôi… không biết. Cậu Thẩm, giờ này cậu đến tìm Chu Hạo có việc gì không?” Diệp Lan giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Tôi hỏi một lần nữa, Chu Hạo đang ở đâu?” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.

Thấy sắc mặt Thẩm Lãng lạnh lẽo, Diệp Lan cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có lập tức ập tới.

“Cậu… Cậu Thẩm, tôi thật sự không biết.” Diệp Lan hoảng sợ đáp.

Trong lòng Thẩm Lãng tức không có chỗ trút, thật không biết Diệp Lan này làm mẹ kiểu gì nữa, chẳng lẽ không coi Chu Linh là con gái ruột sao?

“Cậu Thẩm, nếu không thì cậu về trước đi, đợi Chu Hạo về tôi sẽ bảo nó tới tìm cậu!” Hiện tại, Diệp Lan chỉ muốn nhanh chóng đuổi Thẩm Lãng đi, vì áp lực trên người Thẩm Lãng khiến Diệp Lan khó thở.

Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, anh chỉ vào di động của Diệp Lan và ra lệnh: “Gọi điện cho Chu Hạo!”

Diệp Lan khẽ giật mình, giờ mà gọi điện cho Chu Hạo chắc chắn sẽ lộ tẩy mất!

“Di… di động tôi hết pin rồi!” Diệp Lan nói xong muốn cầm lấy di động.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên túm lấy cổ áo của Diệp Lan, dùng sức kéo bà ta tới trước mặt mình, vì giữa hai người chênh lệch chiều cao nên Thẩm Lãng gần như nhìn xuống Diệp Lan.

"Cậu làm gì thế, buông tôi ra, tôi... là mẹ của Chu Linh đấy!" Diệp Lan nói với vẻ mặt hoảng sợ.

"Nói mau, tôi phải biết Chu Hạo đang ở đâu?" Thẩm Lãng lạnh lùng quát.

"Cậu thả tôi ra! Tôi chính là mẹ của Chu Linh, cậu... buông tôi ra nhanh lên! Cậu đuổi việc Chu Hạo, thằng bé… đương nhiên phải đi tìm việc kiếm tiền!" Diệp Lan đáp.

"Bà còn không biết xấu hổ nói mình là mẹ ruột của Chu Linh sao? Tốt nhất bà đừng dính dáng tới chuyện này, nếu không tôi sẽ khiến bà lãnh đủ!" Thẩm Lãng nói xong bèn đẩy Diệp Lan ra.

Anh thuận tay cầm lấy di động của Diệp Lan.

Thấy Thẩm Lãng lấy điện thoại của mình, Diệp Lan giống như phát điên, xông lên muốn đoạt lại.

Chỉ là, bà ta đâu phải là đối thủ của Thẩm Lãng. Thẩm Lãng đẩy Diệp Lan xuống ghế sopha.

Thẩm Lãng mở nhật ký cuộc gọi của Diệp Lan ra xem, quả nhiên cuộc gọi cuối cùng là gọi Chu Hạo, hơn nữa cuộc gọi còn mới!

Thẩm Lãng cầm điện thoại đưa đến trước mặt Diệp Lan: "Bà còn muốn nói gì nữa? Bà nên biết rằng đồng phạm với bắt cóc sẽ bị trừng phạt!"

Nghe thấy những lời này, Diệp Lan lập tức toát mồ hôi lạnh.

Bà ta không biết tại sao Thẩm Lãng lại tìm tới cửa trong thời gian ngắn như vậy?

Diệp Lan là người rất tham lam, lần này đến thành phố Giang Nam là muốn nhờ Chu Linh tìm cho Chu Hạo một công việc tốt hoặc vơ vét từ chỗ cô ấy một số tiền.

Nhưng hôm nay Chu Hạo bị đuổi việc, Diệp Lan thấy không trông cậy được vào ai, chỉ bèn liều một phen kiếm một số tiền rồi rời đi, vì thế mới đồng ý với cách làm của Chu Hạo.

Tuy nhiên trước mắt khiến tất cả mọi thứ của bà ta đều trở thành ảo tưởng mà thôi, bà ta có lòng tham nhưng không có cái gan để tham.

Thậm chí hiện giờ Chu Hạo đã biết rõ tình hình, điều này khiến bà ta rất sợ hãi.

Đây là chuyện phải ngồi tù, nếu vì chuyện này mà vào tù, sau này bà ta và Chu Hạo sẽ sống thế nào!

“Tôi… Chuyện này không liên quan tới tôi, xin cậu hãy nể tình Chu Linh mà tha cho tôi và con tôi…”

“Tôi hỏi một lần cuối Chu Hạo ở đâu, để tôi tìm được cậu ta thì cậu ta chết chắc. Bà muốn về sau không có ai phụng dưỡng mình thì có thể tiếp tục che giấu giúp cậu ta.” Thẩm Lãng nói với ánh mắt rét lạnh.

Việc đã đến nước này, Diệp Lan cũng không dám có bất kì giấu giếm nào, đành phải cầm điện thoại gọi điện cho Chu Hạo.

"Alo? Không có chuyện gì thì đừng gọi cho con." Chu Hạo mất kiên nhẫn noi

“Chu Hạo à, con… đang ở đâu?” Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Lãng, Diệp Lan run rẩy mở miệng hỏi.

“Con đang ở ngoại ô phía nam, không có việc gì thì con cúp máy đây. Một lát nhận được tiền con sẽ báo với mẹ, tối nay chúng ta sẽ rời đi!” Chu Hạo nói xong liền cúp máy.

Biết vị trí của Chu Hạo, sau khi gọi điện dặn dò Lý Mạc, anh chuẩn bị đi ngoại ô phía nam.

“Xin cậu hãy tha cho Chu Hạo một lần, tôi bảo đảm… Sau này, chúng tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt Chu Linh nữa!” Diệp Lan năn nỉ, trước mắt bà ta chỉ hy vọng Thẩm Lãng có thể bỏ qua cho bà ta và Chu Hạo.

Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, anh phớt lờ Diệp Lan, tự mình lái xe đi.

Ngoai ô phía nam là một nơi hết sức cũ nát.

Khi Thẩm Lãng xuống xe, từ xa đã bắt gặp vài tên đàn em của Hắc Xà đang quan sát động tĩnh chung quanh.

Có vài người còn đang cà lơ phất phơ hút thuốc căn bản không chú ý đến chuyện Thẩm Lãng đã bước đến rồi.

Lúc Thẩm Lãng tới trước mặt bọn họ, một tên du côn trong số họ mới có phản ứng.

“Thằng oắt, cút mau, đây không phải là chỗ mày nên đến đâu!” Một tên côn đồ đe dọa quát Thẩm Lãng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play