Hắc Xà nhíu mày nhìn tấm ảnh trong tay Chu Hạo.

Nhiều năm qua, anh ta đã làm không ít việc bắt người tống tiền, chỉ cần không phải là người mình không thể trêu chọc, trước nay Hắc Xà chưa bao giờ nương tay, tất nhiên sẽ không gây sự với tiền!

Hắc Xà châm một điếu thuốc, sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta nói với Chu Hạo: “Giám đốc Chu, người đàn ông này là nhân vật lớn nào thế? Anh biết đấy, một khi dây vào người không nên chọc, rất có thể…”

Thấy Hắc Xà cẩn thận như vậy, Chu Hạo đương nhiên không dám nói thân phận thật sự của Thẩm Lãng cho anh ta biết.

Chu Hạo xấu hổ cười nói: “Điều này anh có thể yên tâm, người này không phải là nhân vật lớn gì chỉ hơi có tiền thôi. Không giấu gì anh, người này đắc tội với tôi nhưng tôi không muốn lấy mạng anh ta, tôi chỉ muốn vét một số tiền từ chỗ anh ta thôi!”

“Miễn là có tiền thì dễ bàn…” Khi Hắc Xà nói xong, anh ta còn cố ý giơ tay ra dấu cho Chu Hạo.

Chu Hạo đương nhiên hiểu ý, vội vã móc hai xấp tiền từ trong túi ra đặt trước mặt Hắc Xà.

Hắc Xà cầm tiền, thấy hai xấp tiền hơi mỏng không khỏi sửng sốt.

Ngay sau đó, sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng quát: “Có ít tiền này mà bảo chúng tôi ra tay, anh cũng quá xem thường bọn tôi rồi.”

“Dạ, dạ, giá của anh Hắc sao chỉ có 35 triệu, tuy nhiên trước mắt em chỉ gom góp được nhiêu đây. Chờ sau khi chuyện này thành công, vét được một số tiền từ chỗ anh ta rồi, chúng ta chia bảy ba.” Chu Hạo nói.

“Ồ? Giám đốc Chu khách sáo quá, tôi lấy sáu phần là được…” Nghe vậy, anh Hắc trở nên hứng thú.

Còn Chu Hạo nghe xong thì cảm thấy không vui, không ngờ tên Hắc Xà này tham lam thật, vừa mở miệng đã đòi sáu phần khiến lòng Chu Hạo đau như rỉ máu.

“Sao? Giám đốc Chu thấy tôi đòi ít quá à?” Hắc Xà cười lạnh hỏi.

“Không, không, không…Chúng ta quyết định như vậy đi, sau khi chuyện này hoàn thành thì tôi chia anh sáu phần, tôi bốn phần.” Chu Hạo vội vã trả lời.

Sau khi dặn dò Hắc Xà vài câu, Chu Hạo chạy ra khỏi quán bar Hắc Xà như một làn khói. Nghĩ tới chẳng bao lâu nữa anh ta sắp có tiền ăn chơi, trên mặt Chu Hạo lộ ra vẻ vui mừng.

Cùng lúc đó, Thẩm Lãng đuổi việc Chu Hạo xong, suy nghĩ một lát, anh vẫn gọi điện kể tình hình cho Chu Linh nghe.

Mặc dù là em trai của mình, nhưng Chu Linh cũng coi thường hành vi của Chu Hạo. Cô nghĩ rằng Thẩm Lãng làm rất đúng.

Sau giờ tan làm, Chu Linh vội vã chạy đến khách sạn nói rõ tình hình với mẹ mình.

Điều khiến Chu Linh bất ngờ chính là, mẹ cô tỏ ra hết sức bình tĩnh trước chuyện này.

Khách sạn Vân Mạn.

“Mẹ ơi, mẹ hãy cố gắng khuyên nhủ Chu Hạo, sau này gặp chuyện như vậy chưa chắc được may mắn thế đâu, có khi sẽ bị ngồi tù đấy…” Chu Linh nói với Diệp Lan.

“Ừm, ừm… mẹ biết rồi, muộn lắm rồi, con mau về đi!” Diệp Lan hơi mất kiên nhẫn đáp.

Chu Linh mấp máy môi, tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ Chu Hạo thất nghiệp, ngày mai mẹ bảo nó đến cửa hàng con làm đi, dù sao cũng cần có công việc.”

Nghe thế, Diệp Lan đột nhiên chớp chớp mắt hỏi: “Chu Linh à, cửa hàng của con bây giờ thu nhập thế nào? Một tháng có thể kiếm được vài chục tỷ không?”

“Vài chục tỷ?” Trong lòng Chu Linh cảm thấy dở khóc dở cười.

Phải biết rằng mở một cửa hàng lớn như vậy, một tháng trừ chi phí tiền thuê nhà, tiền điện nước và tiền lương của nhân viên, lợi nhuận có thể kiếm được vài trăm triệu đã là không tệ. Hơn nữa, Chu Linh còn dành dụm phần lớn số tiền này để trả cho Thẩm Lãng, dù sao tiền mở cửa hàng cũng là của Thẩm Lãng.

Mà mẹ cô mở miệng đã hỏi vài chục tỷ, bà ta thực sự nghĩ rằng cô mở ngân hàng.

“Mẹ ơi, một tháng con kiếm được năm sáu chục triệu là tốt lắm rồi, mẹ đừng nói lung tung ạ!” Chu Linh bất đắc dĩ nói.

Diệp Lan nghe thế thì nhanh chóng đứng lên, mặc dù con số này đối với người bình thường là rất nhiều. Nhưng trong suy nghĩ của Diệp Lan, Chu Linh là người rất có tiền, thu nhập một tháng ít nhất trên vài chục tỷ.

“Con… Con gạt mẹ, cửa hàng của con to như vậy, sao kiếm được ít tiền thế?” Diệp Lan hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

Thấy mẹ không tin, Chu Linh cười khổ, không biết nên giải thích thế nào.

Lúc này, Chu Linh móc một tấm thẻ ra khỏi túi quần và đưa nó cho Diệp Lan, cô ấy nói: “Trong tấm thẻ này có hơn một trăm triệu, nếu mẹ và em trai định ở lại thành phố Giang Nam thì nên đi thuê một căn hộ. Ở đây làm phiền anh Thẩm hoài cũng không tiện!”

Diệp Lan nhìn thấy tấm thẻ, hai mắt bà ta sáng lên, đưa tay vội vã nhận lấy.

“Mẹ ơi, ngày mai mẹ dẫn em trai đi chọn căn hộ nhé, con về trước đây!” Chu Linh nói xong, định ra cửa rời đi.

Sau khi cất kĩ tấm thẻ, bấy giờ sắc mặt bà ta mới dịu đi một chút, nói với Chu Linh: “Được… Vậy con chú ý an toàn!”

Đêm đó khi Chu Hạo trở về, Diệp Lan thuật lại tình hình mình nghe ngóng được từ miệng của Chu Linh.

“Chị con nói một tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, con xem đến lúc đó chúng ta phải đòi bao nhiêu mới đủ?” Diệp Lan có chút lo lắng hỏi Chu Hạo.

Chu Hạo nhíu mày, nếu đến lúc đó Chu Linh không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy thì anh ta chạy tới chạy lui cả buổi chẳng phải uổng công sao.

“Mẹ nghĩ lần này đòi tầm 1 tỷ 7 được rồi, nếu đòi nhiều hơn, mẹ sợ chị con không có đâu.”Diệp Lan bất đắc dĩ nói.

Bấy giờ, trong đầu Chu Hạo đột nhiên nhanh trí nảy ra một ý tưởng khác.

Nếu như bắt Chu Linh, không biết Thẩm Lãng có chịu chi tiền không nhỉ? Phải biết rằng ông chủ của tập đoàn Phi Vũ bỏ ra 27 tỷ hay 34 tỷ cũng không thành vấn đề.

“Cái gì? Con điên rồi, con muốn bắt cóc chị con à?” Đang nghe kế hoạch của Chu Hạo, Diệp Lan chợt hét lên.

Chu Hạo hơi sửng sốt, lập tức nói: “Mẹ ơi, mẹ nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta sẽ mất mạng đó!”

Diệp Lan vội vã bịt miệng lại.

Mặc dù bà ta rất thích tiền, nhưng mà chuyện bắt cóc con gái mình khiến bà ta có chút do dự.

“Đâu phải bắt cóc thật, đến lúc đó chỉ cần Thẩm Lãng đưa tiền, những người đó tự khắc sẽ thả chị con ra! Hơn nữa chúng ta có thể yêu cầu nhiều hơn, dù sao chỉ làm một lần, cùng lắm thì khi tiền tới tay, con sẽ chia cho chị một phần.” Chu Hạo kiên trì khuyên nhủ.

Diệp Lan nghĩ tới nghĩ lui, bà ta nghĩ đến sau khi làm xong chuyện này thì bà ta và Chu Hạo ngoài có chỗ dựa nửa đời sau, cũng không cần nhìn sắc mặt của bất kì ai ở thành phố Giang Nam nữa.

“Mẹ ơi, đây chính là cơ hội duy nhất!” Chu Hạo gắng sức thuyết phục.

“Vậy con… vậy con có thể cam đoan đám người kia sẽ không làm hại chị con không? Nếu như Thẩm Lãng không chịu đưa tiền thì sao?” Diệp Lan nói ra lo lắng trong lòng.

Chu Hạo khẽ cười khinh thường, đáp: “Chỉ là bắt cóc đòi tiền chuộc thôi, hơn nữa nếu Thẩm Lãng không đưa tiền, con bảo họ thả chị con ra là được…”

Nghe Chu Hạo nói vậy, Diệp Lan miễn cưỡng gật đầu nói: “Được, đến lúc đó con nhất định phải cẩn thận!”

Chu Hạo khẽ mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hắc Xà và nói ra kế hoạch mình đã thay đổi.

Bên này, Hắc Xà nghe nói chỉ cần bắt cóc một người phụ nữ đương nhiên vui vẻ bằng lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play