Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Lưu Oánh Oánh, cô ta không biết mình nên làm gì bây giờ.
Mà đúng lúc này, cửa văn phòng Chu Hạo bị gõ.
Thừa dịp Chu Hạo hơi sửng sốt, Lưu Oánh Oánh vội vã thoát khỏi tay của Chu Hạo và chạy sang một bên.
"Lát nữa, nếu cô dám ăn nói lung tung, tôi sẽ nói cô quyến rũ tôi, để xem mọi người tin tôi hay tin một cô tiếp tân nho nhỏ như cô!" Chu Hạo uy hiếp Lưu Oánh Oánh.
Nói xong, anh ta đứng dậy mở cửa thì thấy người đến là Tiền Trình.
Vẻ mặt Chu Hạo lập tức trở nên mất kiên nhẫn: "Làm gì thế? Ko biết tôi đang nghỉ ngơi sao?"
Sau khi cửa mở, Tiền Trình bắt gặp dâng vẻ hơi hoảng loạn của Lưu Oánh Oánh ở trong, anh ta hơi ngạc nhiên.
Ban ngày ban mặt đóng cửa lại, trai đơn gái chiếc kéo màn ở chung một phòng, Tiền Trình dường như hiểu ra điều gì đó.
Tiếp theo, Tiền Trình gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Phó giám đốc Chu, thư ký của tổng giám đốc Từ gọi anh đến phòng chủ tịch, tôi tới đây đê thông báo anh biết!"
Chu Hạo nghe thấy thế không khỏi hơi kinh ngạc. Từ khi đi làm, trước nay Từ Nghị chưa từng gặp mình, sao hôm nay lại kêu mình sang đó nhỉ!
“Được, tôi biết rồi!” Chu Hạo nghe xong, bèn tiện tay đóng cửa lại
Sau khi trở về phòng làm việc, Chu Hạo nhìn Lưu Oánh Oánh không khỏi có chút khó chịu, một cơ hội tốt như vậy cứ thế bị lãng phí.
“Oánh Oánh, cô nghe rồi đấy, giám đốc Từ gọi tôi tới văn phòng chắc có chuyện lớn gì đó muốn bàn bạc với tôi. Dựa vào quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Từ, nếu cô dám để lộ chuyện hôm nay, anh ta cũng sẽ bảo vệ tôi. Cho nên, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút!” Chu Hạo nói.
Giờ đây, trong lòng Lưu Oánh Oánh cảm thấy vô cùng bất lực và hoảng sợ. Nếu việc này bị lan truyền, chẳng những không ảnh hưởng chút nào đến Chu Hạo, ngược lại, mình có thể bị mất hết danh dự.
Lúc này, Chu Hạo kéo rèm che nắng ra rồi mở cửa, nghiêm túc nói với Lưu Oánh Oánh: “Bây giờ, cô đi ra ngoài đi!”
Hai mắt Lưu Oánh Oánh đỏ hoe, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng, Chu Hạo chỉnh sửa quần áo xong chuẩn bị đi văn phòng tổng giám đốc.
Khi đến cửa, Chu Hạo gõ cửa và cảm thấy hơi căng thẳng.
“Tổng giám đốc Từ, anh tìm tôi?” Chu Hạo vừa lên tiếng chào hỏi vừa bước tới trước bàn làm việc.
Tuy nhiên giờ phút này, Chu Hạo bắt gặp người ngồi trên ghế ông chủ không phải là Từ Nghị mà là Thẩm Lãng.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Chu Hạo có phần sững sờ.
“Anh Thẩm, sao anh tới đây mà không báo một tiếng, em sẽ xuống lầu chào đón anh!” Chu Hạo cười nói.
Thẩm Lãng cười lạnh lùng, hỏi với ánh mắt nghiêm nghị: “Thế nào? Tôi đến công ty phải báo cáo với cậu một tiếng hả phó giám đốc Chu?”
Nghe thấy thế, Chu Hạo bị dọa sợ tới sắc mặt thay đổi. Vì lúc trước, Thẩm Lãng chỉ sắp xếp cho anh ta một chức vụ bình thường, chức phó giám đốc này bị anh ta lừa gạt trước mặt Tôn Hồng Nghĩa.
Vẻ mặt Chu Hạo khiếp sợ, anh ta hơi e ngại nói: “Khi em đến hỏi, trưởng phòng Tôn nói anh sắp xếp cho em chức vụ Phó giám đốc…”
Chu Hạo giở trò xảo quyệt như thế nào, sao Thẩm Lãng không biết.
“Vậy có cần tôi gọi Tôn Hồng Nghĩa lên và hỏi ông ta xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không?” Thẩm Lãng cười lạnh hỏi.
“Trưởng phòng Tôn bình thường bận rộn nhiều việc, em thấy không cần đâu…” Chu Hạo cười gượng đáp.
Bấy giờ, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Vào đi!”
Từ Nghị bỗng nhiên dẫn theo Lưu Oánh Oánh vào phòng làm việc, nước mắt trên mặt Lưu Oánh Oánh dường như vẫn chưa khô.
Thấy hai người bước vào, Chu Hạo sợ tới mức ngơ ngác.
Lẽ nào Lưu Oánh Oánh đã khai với Từ Nghị chuyện của mình, không thể nào!
Trước đây Chu Hạo đã từng thăm dò, Lưu Oánh Oánh làm việc ở công ty hai năm, cô ấy khá nhát gan lại không liên quan gì tới lãnh đạo của công ty, nên anh ta mới dám xuống tay.
Từ Nghị nhìn thoáng qua Chu Hạo, trong mắt lộ ra sự tức giận không hề che giấu.
“Chủ tịch Thẩm, tôi có việc muốn báo cáo.” Từ Nghị nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hiểu rất rõ tính cách của Từ Nghị. Thường ngày, rất lịch sự, làm việc rất quang minh lỗi lạc, có thể khiến Từ Nghị nổi giận như vậy, chứng tỏ sự việc này không đơn giản.
Thẩm Lãng khoát tay áo nói: “Nói đi!”
Từ Nghị hít sâu một hơi, chỉ vào Lưu Oánh Oánh ở sau lưng nói: “Tôi và chủ tịch Thẩm sẽ giải quyết giúp cô, cô cứ việc kể rõ ràng.”
Khi Lưu Oánh Oánh nghe tổng giám đốc Từ nói vậy, nước mắt ấm ức lập tức trào ra, cô ấy kể hết toàn bộ mọi chuyện vừa rồi trong văn phòng làm việc của Chu Hạo.
“Anh Thẩm, tổng giám đốc Từ, chuyện này… Là cô ta quyến rũ tôi!” Việc đã đến nước này, Chu Hạo đành phải cắn ngược trước.
Nói xong, Chu Hạo còn quay đầu nhìn Lưu Oánh Oánh đăm đăm bằng ánh mắt phẫn nộ, như thể mình hoàn toàn bị Lưu Oánh Oánh đổ oan.
Từ Nghị đứng một bên thấy Chu Hạo là người xấu còn kể tội trước, nắm đấm siết chặt run lên bần bật, nếu không phải kiêng dè anh ta là người của Thẩm Lãng, anh ấy đã đánh người từ lâu.
“Chủ tịch Thẩm, chuyện này có nhiều đồng nghiệp có thể làm chứng. Hôm nay Chu Hạo đã gọi Lưu Oánh Oánh vào văn phòng!” Từ Nghị nói.
Lúc này, chẳng thèm đợi Chu Hạo giải thích, Thẩm Lãng chợt đứng dậy tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo và đấm vào mặt Chu Hạo.
Chu Hạo bị đấm một cú, kêu la khóc lóc.
“Anh Thẩm…Chị em giao em cho anh, sao anh có thể đánh em? Hơn nữa, chuyện này do Lưu Oánh Oánh vu oan hãm hại em…” Chu Hạo rống họng lên cãi.
“Chu Hạo, cậu tưởng rằng tôi không biết chuyện cậu dối gạt Tôn Hồng Nghĩa sao? Bây giờ còn muốn làm xằng làm bậy ở công ty? Tôi thấy cậu chán sống rồi!” Nói xong, Thẩm Lãng lại đạp Chu Hạo một cái.
“Từ Nghị, chọc ghẹo nhân viên nữ ở công ty, cho dù là người do tôi sắp xếp cũng không được đối xử đặc biệt, nên xử lý thế nào thì làm thế ấy!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Chu Hạo bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, anh ta vội vàng quỳ gối dưới chân Thẩm Lãng cầu xin: “Anh Thẩm ơi, em, em… biết lỗi rồi, xin anh hãy nể mặt chị em mà cho em thêm một cơ hội!”
“Cho cậu cơ hội? Cậu cảm thấy mình xứng sao, nếu chẳng phải nể mặt chị cậu thì chỉ dựa vào việc hôm nay, tôi đã tống cậu tới đồn cảnh sát rồi.” Thẩm Lãng lạnh giọng nói rồi đạp Chu Hạo thêm một cái.
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi phòng làm việc, Từ Nghị kiên quyết cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện cho Tôn Hồng Nghĩa.
“Từ hôm nay, Chu Hạo bị sa thải khỏi công ty!” Từ Nghị lạnh giọng dặn dò.
Ở đầu dây bên kia, Tôn Hồng Nghĩa nghe thấy thế thì lập tức lẩm bẩm, lẽ nào Chu Hạo đã đắc tội với tổng giám đốc Từ?
“Tổng giám đốc Từ… tôi có thể hỏi lý do là gì được không?” Tôn Hồng Nghĩa lấy can đảm mở miệng hỏi.
Từ Nghị hừ lạnh đáp: “Tôn Hồng Nghĩa, niệm tình ông đã làm việc ở công ty nhiều năm, tôi không truy cứu trách nhiệm của ông. Ông sắp xếp anh ta vào phòng xúc tiến đầu tư là có ý gì, đừng tưởng tôi không biết!”
Nghe nói vậy, Tôn Hồng Nghĩa sợ tới nỗi suýt tí nữa làm rớt điện thoại xuống đất: “Tổng giám đốc Từ, tôi bị oan… Là Chu Hạo nói phía sau anh ta còn có nhân vật lớn nên tôi mới…”
“Được rồi, chuyện này là do chủ tịch Thẩm ra lệnh, anh tự giải thích chuyện của mình với chủ tịch Thẩm đi!” Dứt lời, Từ Nghị cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT