Lương Phi Tuyết sau khi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười hiểm ác.

"Bố, nếu đã như thế, thì đừng oán con độc ác nữa....."

Ra khỏi cổng bệnh viện, Lương Phi Tuyết không hề trực tiếp quay về nhà.

Cô sợ, cô sợ bố cô ở nhà đã sắp xếp xong mọi chuyện, sau khi quay về nhà liền không thể ra được nữa.

Lương Phi Tuyết gọi điện thoại, trong điện thoại cùng một người đàn ông hẹn ở một bãi rác nằm ngoài ngoại thành.

Hai mươi phút sau, người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai, lái một chiếc xe mô tô cũ nát dừng ngay sau người Lương Phi Tuyết.

Ngay khi người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ tay Lương Phi Tuyết nhận lấy bức ảnh, nhất thời khựng lại.

"Chuyện này làm không nổi!" Người đàn ông lạnh giọng nói

"Một trăm tỷ!" Lương Phi Tuyết khinh thường nói.

Vào lúc này, khóe miệng người đàn ông đột nhiên hơi nhếch lên, lại nhìn vào bức ảnh, lạnh giọng nói: "Đã có người ra giá cao hơn mua mạng của cô rồi!"

Lương Phi Tuyết bỗng nhiên cảm thấy có điều khác thường, nhưng muốn chạy đã không kịp nữa.

Bởi vì trong tay của người đàn ông, lưỡi dao sắc bén đó, đã quẹt đứt yết hầu của Lương Phi Tuyết.....

Cho đến khi sắp chết, Lương Phi Tuyết cũng không đoán ra được, người đàn ông này là được bố của mình tìm đến.

Vì để có thể bảo vệ được nhà họ Lương, bảo vệ được tính mạng của mình và con trai, Lương Bưu xem ra đã "hổ dữ ăn thịt con" rồi.

Ngày thứ hai, việc Lương Phi Tuyết bị cướp bóc rồi sát hại tại ngoại thành đã lên thời sự của thành phố Giang Nam. Ngay hôm đó, không có ai có thể tin rằng một người con gái của gia đình giàu có nữa đêm khuya lại có thể chạy đến chỗ đó, hơn nữa lại còn không có vệ sĩ.

Thế nhưng cũng không có ai sẽ đứng ra đưa ra nghi vấn, dù sao loại chuyện này là tranh đấu chỉ thấy trong hào môn, người bình thường chỉ có thể tham gia và bàn tán sau giờ cơm mà thôi.

Trước mộ phần của Thượng Vinh Tài.

Thượng Bân nắm lấy tờ báo qua đời của Lương Phi Tuyết, quỳ xuống trước mộ bia của Thượng Vinh Tài.

Nước mắt nơi khóe mi, khiến Thượng Bân nhìn có chút bi thương.

"Bố, Lương Phi Tuyết đã chết rồi, bố nếu có biết thì có thể nhắm mắt được rồi, tập đoàn Thượng Vinh sẽ càng thêm huy hoàng ở trong tay con...."

Nói xong, sau khi Thượng Bân ở trước mộ bia của bố dập liền ba lạy, đứng lên rời khỏi.

Đối với sự hiện diện của ngày ngày, Thượng Vinh cũng dường như là đang mơ một giấc mộng vậy.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhà họ Lương từ thị trường y dược bậc nhất đã bị tập đoàn Thượng Vinh hoàn toàn gạt trừ ra ngoài.

Mà cổ phiếu của tất cả các công ty niêm yết trong tay nhà họ Lương đã gặp phải lần tắm máu thảm nhất trước nay đều chưa từng có, đa phần đều đã hoãn giao dịch rút khỏi thị trường.

Lương Bưu dựa vào số tài sản cố định đã tồn trữ được mới khiến công ty của nhà họ Lương hiện tại không bị sập nợ.

Kết quả thế này, Lương Bưu đã rất mãn nguyện rồi, dù sao tính mạng của ông ta và con trai vẫn còn.

Danh hiệu thập đại hào môn Giang Nam hoàn toàn không có tên của nhà họ Lương, cướp lấy danh hiệu này là tập đoàn Thượng Vinh.

Tựa hồ tất cả hào môn tại thành Giang Nam, cùng các nhà xí nghiệp nghe động liền tới, muốn đến bái phỏng cậu chủ của tập đoàn Thượng Vinh, Thượng Bân.

Cổng lớn tập đoàn Thượng Vinh vốn dĩ vắng vẻ yên tĩnh, hiện giờ có thể gọi là đông như trẩy hội, đại diện của từng hào môn thậm chí còn ở trước cổng xếp thành hàng dài.

Phải biết rằng, cái tập đoàn Thượng Vinh đang nắm giữ, gần như là toàn bộ tài nguyên y liệu và đường xá, một ngành mà mọi người đều cần, đối với đám hào môn này mà nói là mười phần quan trọng.

"Tôi là giám đốc của tập đoàn Du Lâm, có thể phiền cho tôi gặp tổng giám đốc Thượng lát không?"

"Nhường một chút, đây là danh thiếp của tôi, làm phiền giúp tôi chuyển cho tổng giám đốc Thượng."

"Người đằng trước, đừng chen hàng được không, chúng tôi tới trước, dựa vào cái gì mà các người trình danh thiếp trước."

Đám người trước cổng tập đoàn Thượng Vinh, ngày thường đều là những nhân vật có máu mặt ở thành Giang Nam, song trước mắt đây hoàn toàn không có phần lịch sự đó, suýt nữa bởi vì việc xếp hàng mà động tay chân.

Cảnh tượng khoa trương thế này, ở tập đoàn Thượng Vinh cũng là xuất hiện lần đầu, lễ tân và bảo vệ trước cổng, cũng bày ra vẻ mặt hoang mang, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Vào lúc này, Thượng Bân từ nghĩa trang mới về đến công ty, vẫn chưa kịp vào đến cổng công ty, liền nhìn thấy trước cổng một cảnh tượng hỗn tạp lại náo nhiệt.

"Nhiều người như vậy chẳng lẽ đến công ty gây chuyện sao?" Thượng Bân chau chặt hàng mày, bước nhanh vào công ty.

Vừa bước vào thì hay rồi, không biết ai ở đó kêu lên một câu: "Thượng Bân đến rồi!"

Đám đông trong phút chốc đều yên lặng cả.

Ba giây sau, trong đám đông ngùn nghịt, bỗng phát ra âm thanh lớn hơn, đám đông hướng vài phía Thượng Bân lao vào. . Bạn có biết trang truyện — TRЦ мtrцуeИ.VN —

Thượng Bân kinh ngạc!

May rằng có vài bảo vệ vẫn thấy được, đến trước người Thượng Bân, đem đám người tách rời ra khỏi.

"Tổng giám đốc Thượng, tôi tôi....tôi thuộc công ty Huy Hoàng!"

"Tôi, tôi là đại diện của tập đoàn Gia Lợi...."

"Đừng chen lấn, tránh ra hết! Tôi muốn gặp tổng giám đốc Thượng!"

Nhìn thấy cảnh tượng của đám đông, Thượng Bân giờ mới kịp phản ứng, thì ra mấy người này đều đến xin hợp tác.

Thượng Bân khóa chặt mày, nét mặt không giấu nổi sự rạng rỡ, cũng rất ôn hòa mà chào hỏi với mọi người.

"Mọi người yên lặng một chút!" Thượng Bân hô lên

Thấy Thượng Bân đã mở giọng, đám đông giờ mới yên lặng xuống.

Nhìn thấy ánh mắt từng người trong đám đông đều hướng về phía mình, điều này khiến Thượng Bân bất giác có chút căng thẳng, dù sao cảnh tượng thế này là lần đầu anh trải qua.

Thượng Bân bình tĩnh trở lại, trong lòng thầm thở một hơi, nói: "Cảm ơn mọi người đã coi trọng tập đoàn Thượng Vinh, còn về việc hợp tác về sau, tập đoàn Thượng Vinh sẽ vạch ra kế hoạch rõ ràng, tôi sẽ chọn ngày tổ chức một buổi yến tiệc thương mại, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp người ghi nhận lại những người đã đến hôm nay, gửi thiệp mời đến cho mọi người, đến lúc đó hy vọng mọi người đều có thể tham dự.”

Nói xong, trong đám người còn phát ra một tràn tiếng vỗ tay.

Phải biết rằng hiện giờ tập đoàn Thượng Vinh đã khác ngày trước, thiệp mời dự yến tiệc này vô cùng có giá trị, có thể lấy được thiệp mời đối với đám người này mà nói hôm nay đến không hề phí.

Sau khi đám đông tan đi, Thượng Bân quay về phòng làm việc, ngồi trên ghế sô pha xoa xoa trán.

Mấy ngày nay tinh thần của anh vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ mọi chuyện đã giải quyết đúng ý, đối với Thượng Bân mà nói như sống lại một lần nữa.

Vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Thượng Bân bỗng nhiên vang lên.

Là thư kí gọi đến.

Thượng Bân bắt điện thoại, âm giọng ngọt ngào của thư kí liền vọng qua.

"Tổng giám đốc Thượng, bên lễ tân có một tiên sinh họ Thẩm đến, không biết ngài có muốn gặp mặt?"

Lời của thư kí còn chưa nói xong, Thượng Bân soạt một phát từ trên ghế bật dậy.

"Đúng là khốn nạn, anh Lãng đến rồi, còn cần gì thông báo, sau nay trực tiếp mời đến phòng làm việc cho tôi!"

Nói xong, Thượng Bân liền dập tắt điện thoại, cả đường chạy chậm đến cửa thang máy nghênh tiếp Thẩm Lãng.

Hiện giờ Thẩm Lãng đối với anh mà nói là ân nhân, nếu không có Thẩm Lãng, Thượng Bân biết rằng mọi chuyện đều sẽ không xảy ra, bản thân cũng có thể sẽ có kết cục như Lương Phi Tuyết.

Xuống tầng dưới, Thượng Bân chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Lãng, động tác cúi người còn chưa kịp làm, thì nhìn thấy Thẩm Lãng đang xua xua tay.

"Đây là công ty của cậu, đừng biến tôi thành ông chủ ở đây vậy chứ!" Thẩm Lãng cười nói.

Thư kí nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nhất thời kinh ngạc, sôi nổi mà đoán lấy thân phận của Thẩm Lãng.

"Cậu Lãng, nếu không có cậu, làm gì có tập đoàn Thượng Vinh bây giờ chứ." Thượng Bân nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play