Sau khi kết thúc một phen ăn mừng, Ngô Cương lúc này mới mang vẻ mặt cực kỳ giận dữ lao đến trước mặt Lăng Vũ và Thẩm Lãng, điên tiết gào thét:
“Anh không muốn sống nữa à?! Ban nãy mà là đua xe ư, là anh muốn mưu sát tôi thì có!”
Ngô Cương nghĩ lại khoảnh khắc quẹo vào khúc cua ấy, cách liều mạng của Thẩm Lãng khiến anh ta nghĩ lại mà thấy rợn cả người. Giờ phút này chỉ muốn tìm Thẩm Lãng để đòi một lời giải thích!”
“Này thằng kia, cậu chỉ trỏ cái gì ở đây đấy hả? Không chịu thua thì thôi còn ở đó khua tay múa chân trước mặt anh Lãng, ngứa đòn phải không?”
Thấy Ngô Cương vô lễ với Thẩm Lãng như vậy, Lăng Vũ cũng bắt đầu tức tối.
Trông thấy Lăng Vũ ra mặt bảo vệ Thẩm Lãng, cơn giận của Ngô Cương ban nãy lập tức vơi đi không ít, vội phân bua:
“Anh Lăng Vũ, ban nãy anh cũng thấy rồi mà. Cái kiểu đua như thế rõ ràng là muốn lấy mạng người, nếu không phải… không phải tôi đánh tay lái tạo ra một con đường, anh ta có thể thắng được tôi sao?”
“Lúc đua xe đâu ai bảo là không được đua như thế đâu. Cậu sợ chết thì chẳng lẽ anh Lãng không sợ à?”
Lăng Vũ khinh thường vặn lại.
“Cái này… Anh…”
Ngô Cương bị hỏi đến cứng cả họng.
“Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau dẫn anh Lãng đến gặp bố của cậu đi. Thằng này, cậu mà dám chơi xấu sau lưng tôi, thì tôi sẽ lập tức bẻ gãy chân cậu. Cho cậu cả đời này chỉ có thể lăn bánh xe lăn để mà di chuyển!”
Lăng Vũ không kiềm được hăm dọa.
“Đi thôi.”
Thẩm Lãng vừa lên tiếng, vừa ngồi lên chiếc xe đã chuẩn bị từ lâu, cùng Ngô Cương đến gặp ông Ngô.
Bởi vì thực sự Thẩm Lãng thấy chuyện ông Ngô đột ngột mất tung tích như thế quá là quái dị.
Nhất là sau khi gặp được Ngô Cương, mỗi lần nhắc đến ông Ngô, là ánh mắt của Ngô Cương cũng sẽ thoáng trốn tránh, không muốn nói.
Sau khi Thẩm Lãng lên xe Lăng Vũ, chuẩn bị bảo Linh Việt đi theo xe Ngô Cương vừa rời đi ngay phía trước, Lăng Vũ đã lộ vẻ khó xử khi quay đầu sang nói với Thẩm Lãng rằng:
“Anh Lãng… Chị em vừa gọi điện bảo em phải về nhà ngay, em không thể đi cùng anh tiếp rồi. Anh biết đấy, nếu trong phòng nửa giờ nữa mà em không có mặt ở nhà thì chắc cú kiểu gì bà chị em cũng bẻ gãy chân em cho coi…”
Một Lăng Vũ mà mới vừa nãy còn vênh vênh lấc cấc với đám cậu ấm ngoài kia, thế mà giờ phút này hoàn toàn hóa thân thành một cậu thanh niên phải nghe lời chị gái cun cút, Thẩm Lãng thấy thế thì không nhịn được bật cười, vỗ lấy bả vai Lăng Vũ mà bảo:
“Được rồi, thế cậu về trước đi, nếu không chị không lại trách móc tôi mất!”
Vừa nói xong thì Thẩm Lãng cũng bước xuống xe, còn Lăng Vũ thì chào hỏi đám người chung quanh rồi thì cũng phóng xe rời đi.
“Mau tránh ra cho tôi…”
“Tránh ra, tránh ra!”
“Đừng có cản đường!”
Lăng Vũ vừa mới rời đi thôi, Thẩm Lãng hãy còn chưa kịp lên xe của Ngô Cương, Lương Phi Tuyết đã dẫn theo mấy mươi tên vệ sĩ của nhà họ Lương xô đẩy đám người chung quanh, bao vây lấy Thẩm Lãng.
Đám người đông như kiến này thấy Lương Phi Tuyết dẫn người đến thì lập tức lo sợ, nơm nớp thi nhau dạt sang hai bên.
Mặc dù chẳng có ai ở đây đắc tội với Lương Phi Tuyết cả, nhưng mà rất rõ ràng rằng trong lòng họ lại cực kỳ sợ hãi với điệu bộ hung thần ác sát của Lương Phi Tuyết, gần như đã tạo thành bóng ma tâm lý luôn rồi.
Cho dù là mấy tên con nhà giàu bình thường kênh kiệu ngông nghênh kia, giờ phút này trông thấy Lương Phi Tuyết cũng cực kỳ sợ hãi thấp thỏm, cúi đầu bày ra vẻ mặt cười xu nịnh, cố mà lấy lòng Lương Phi Tuyết.
“Tép riu, đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ. Nhớ lần trước anh cùng thằng bạn kia của anh chẳng phải là thích xen vào chuyện người khác ư? Hôm nay, anh nói xem sẽ có ai đứng ra xen vào chuyện giữa tôi và anh đây nhỉ?”
Lương Phi Tuyết mặt vênh lên tận trời, khinh khỉnh nhìn Thẩm Lãng trước mặt.
Thẩm Lãng thấy Lương Phi Tuyết xuất hiện là trong lòng anh đã muốn cười mếu cả mặt rồi đây. Vốn anh định mấy ngày này tìm Khâu Sở Các đến tập đoàn Lương thị tuyên bố cổ phiếu của tập đoàn đã hoàn toàn rớt giá và đã trên đà đổ vỡ. Hết lần này đến lần khác vẫn còn đang chờ để ra tay, chẳng ai ngờ cô tiểu thư họ Lương này đã tự mình tìm đến trước.
“Thưa cô Tuyết, ngày ấy tôi đã từng khuyên cô hãy biết có chừng mực, hôm nay, tôi thật lòng khuyên cô đừng tự chuốc lấy nhục nữa. Hy vọng cô đủ khả năng hiểu tôi muốn nói gì!”
Thẩm Lãng cười đáp.
Lương Phi Tuyết nghe nói như thế thì cảm thấy mình bị chọc tức đến mức bật cười.
Cho tới tận bây giờ cô ta vẫn chưa từng gặp kẻ nào giống như Thẩm Lãng vậy, chết đến nơi rồi mà vẫn còn mở miệng giáo huấn người khác. Loại người như thế trong mắt cô ta chính là cái ngữ giỏi đi tìm đường chết nhất.
“Này tên họ Thẩm kia, Phi Tuyết tôi ngày hôm nay đứng trước biết bao nhiêu người như vậy cũng chẳng thèm làm trò gây khó dễ cho anh làm gì. Hoặc là anh quỳ xuống dập đầu một cái, liếm cho bằng sạch giày của tôi, hoặc là anh ngồi vào chiếc xe này mà lái thẳng xuống đáy biển. Cho anh chọn lấy đi!”
Lương Phi Tuyết cực kỳ phách lối.
Thẩm Lãng nhún vai một cái, ánh mắt nhìn lướt hai mươi tên vệ sĩ đứng đằng sau Lương Phi Tuyết mà cô ta mang theo. Trong lòng quả thật có phần cảm thán.
Lương Phi Tuyết quả thật là có vốn liếng để mà phách lối, nhìn vóc dáng hai mươi tên vệ sĩ này xem. Vóc người cao lớn, ánh mắt thì chẳng hiền lành gì cho cam, nhìn qua thôi là cũng đủ biết đều là những tên được đào tạo bài bản trong các lò huấn luyện vệ sĩ rồi.
Vào lúc, gần như toàn bộ đám công tử vây đầy xung quanh đều nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt cảm thông. Trước giờ chuyện Lương Phi Tuyết bắt người ta một là quỳ xuống dập đầu, liếm gót giày cô ta hoặc hai là lái xe lao thẳng xuống biển cũng nào phải lần một lần hai, thế mà hôm nay lại diễn ra thêm một màn nữa.
“Toang rồi, anh chàng này thảm rồi đây. Chẳng biết sao lại xui xẻo chọc phải Lương Phi Tuyết nữa.”
“Nếu bình thường thì sẽ có Lăng Vũ ở đây bảo kê cho cậu ta, nhưng mà Lăng Vũ đi mất dạng rồi.”
“Tiếc cho cậu ta ghê đó. Mới ban nãy còn cậu ta còn được tung hô vì tài lái xe của mình lắm mà, giờ thì lại bị người ta giẫm đạp dưới chân…”
Những tiếng xì xào bàn tán của đám cậu ấm cô chiêu ấy đều nhuốm chút phần tiếc nuối.
Lại nhìn lại Thẩm Lãng, thế mà lúc này gương mặt anh hoàn toàn là vẻ chẳng nhiễm chút bụi trần, không hề hấn gì mà nhìn Lương Phi Tuyết, lời nói ra lại khiến ai nấy đều hãi hùng:
“Nếu như hôm nay cô quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi, biết đâu tôi sẽ cho cô chút mặt mũi, để cô khỏi cần liếm giày tôi, sao nào?”
Một câu nói đơn giản thế thôi, mà cũng đủ khiến cho ai nấy xung quanh đều trố mắt, nghẹn họng. Thậm chí có người còn làm quá đến mức cho rằng tai mình ban nãy có ảo giác cơ.
Anh chàng Thẩm Lãng này, lúc đua xe đua kiểu không muốn sống thì thôi đi, đứng ngay trước mặt Lương Phi Tuyết kêu cô ta quỳ xuống dập đầu mình. Anh ta bị điên hả!
Trong mắt bọn họ, thái độ của Thẩm Lãng hiện giờ hoàn toàn là kiểu sợ mình sống quá dai.
“Còn nữa này. Thưa cô Phi Tuyết, cô có biết những người đứng sau lưng cô, sợ hãi cô thật ra là mang tâm trạng thế nào không? Đó là chán ghét, là căm phẫn, là hận thù. Thế cho nên, tôi cảm thấy đúng là hôm nay là cô nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tất cả mọi người ở đây mới phải đạo.”
Thẩm Lãng thản nhiên nói tiếp.
Lời này khiến da đầu của những cậu ấm cô chiêu kia run lên từng cơn. Anh ta nếu biết được Lương Phi Tuyết bá đạo và quyền thế bao nhiêu thì còn có dám nói như vậy nữa không? Anh ta dựa vào đâu mà thong dong như thế chứ?
Là chỗ dựa cỡ nào để cho một Thẩm Lãng thế mà cũng chẳng sợ hãi khi đứng trước mặt người nhà họ Lương, đối mặt với hai mươi tên hộ vệ cũng chẳng mảy may có chút gì sợ sệt cả?
Giờ phút này, đám công tử tiểu thư kia thật sự không thể không thừa nhận, rằng nào chỉ khả năng lái xe là chênh lệch với Thẩm Lãng, ngay cả dũng khí cũng thua một quãng xa!
Hôm nay dù Thẩm Lãng rồi sẽ bị Lương Phi Tuyết khinh bỉ, bắt chẹt được đi nữa. Thì ngay khoảnh khắc này, hình tượng của Thẩm Lãng trong lòng bọn họ cũng đã quá sức cao lớn rồi.
Lương Phi Tuyết cáu bẳn hẳn, nhìn hoăm hoắm vào mặt Thẩm Lãng, cất tiếng:
“Không ngờ anh cũng có chút can đảm như vậy đấy. Anh cho là Lăng Vũ có thể bảo vệ anh, hay là Lý Mạc gì đó có thể bảo vệ anh à?”
Thẩm Lãng hết biết nói sao, cười đáp:
“Tôi chẳng cần bất kỳ ai che chở cho tôi cả. Ngược lại là cô đấy, cô Phi Tuyết. Rời khỏi nhà họ Lương thì cô chẳng khác gì một tên phế thải, thậm chí còn chẳng bằng mấy cô gái nhảy sàn bar nữa kìa.”
Vừa dứt lời, Lương Phi Tuyết cũng chẳng nhịn được nữa, con ngươi vốn lạnh lẽo như băng giờ đây hằn rõ sát ý.
“Lên hết đi. Giữ lại chút hơi tàn cho anh ta, lát nữa tôi muốn tự tay bẻ gãy từng cái răng của anh ta, để xem anh ta còn nói năng ảo tưởng như thế được nữa không!”
Lương Phi Tuyết ra lệnh, hai mươi mấy tên vệ sĩ lập tức vọt lên lao thẳng vào người Thẩm Lãng.
Thế mà trên gương mặt Thẩm Lãng chẳng có lấy chút gì làm hoảng loạn, trái lại khóe miệng còn cong lên mấy phần, ấy chính là dáng vẻ cười nhạo anh muốn dành tặng Lương Phi Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT