Lâm Lập Quốc thật sự rất ưu tú, còn là ông chủ của công ty niêm yết, ở thành phố Giang Nam cũng xem như là nhân vật có thanh danh và uy tín, hoàn toàn có thể không để tâm tới bất luận kẻ nào trong trường học này, nhưng vào lúc này, người mà cậu ta, đụng phải lại là khối sắt Thẩm Lãng này.
Lúc này Lý Nhất Bình và Trịnh Quang Viễn, kẽ liếc mắt nhìn nhau, lại đem ánh mắt đặt vào trên người Thẩm Lãng.
Bọn họ cũng không quen biết Thẩm Lãng, càng không biết Thẩm Lãng là nhân vật nào, chỉ là vừa rồi lãnh đạo cấp cao của thành phố, trực tiếp ra lệnh cho bọn họ lại đây xử lý việc này.
Thẩm Lãng nhìn về phía Lưu Quế Lan hồn vía đã bay lên mây từ lâu, hỏi:
“Dì Lan, kết quả xử lý thế này, dì cảm thấy thế nào?”
“Hả…” Lưu Quế Lan lấy lại tinh thần, tình huống trước mắt giống như là đang nằm mơ.
Thì ra, cậu ấy nói có thể rửa sạch oan khuất cho Mã Đào, còn có thể để cho Mã Đào tiếp tục đi học tham gia kỳ thi đại học, tất cả đều không phải là nói đùa, mà thật sự có thể làm được!
"Cậu Lãng, tôi biết nói cái gì đây, đại ân đại đức của cậu đối với chúng tôi, đời này Lưu Quế Lan tôi cũng không thể nào trả nổi…”
Nói xong Lưu Quế Lan suýt chút nữa quỳ xuống, Thẩm Lãng vội vàng bước lên trước đỡ Lưu Quế Lan đứng lên, nhàn nhạt nói:
“Dì Lan dì không cần như vậy, về sau dì giúp tôi chăm sóc mấy đứa trẻ trong viện phúc lợi thật tốt, là xem như đã trả phần ân tình này cho tôi rồi.”
Nói xong, nhìn về phía hiệu trưởng tiếp tục nói:
“Bây giờ thông báo cho tất cả học sinh đến sân thể dục tập hợp, để cả trường học chứng kiến chuyện này, bao gồm cả ông và tên chủ nhiệm trẻ không biết phân rõ đen trắng kia, cũng phải xin lỗi Mã Đào và dì Lan, nếu không chuyện hôm nay tuyệt đối không để yên như vậy đâu!”
Hiệu trưởng mặt xám như tro, việc này nếu như bị truyền ra ngoài, hình tượng đức cao vọng trọng của ông ta có thể bị hủy trong một sớm một chiều, đây rõ ràng là không muốn chừa cho ông ta một con đường sống mà.
Nhưng mà nếu không làm theo lời của Thẩm Lãng, ông ta cũng sẽ tiêu đời, trường học cũng không thể giữ nổi ông ta.
Sau khi phòng giám thị thông báo xong, trên sân thể dục rất nhanh đã có học sinh đi tới.
“Làm sao vậy?”
“Có thể là muốn thông báo chuyện đuổi học Mã Đào, rốt cuộc mẹ của cậu ta trộm đồ còn tìm xã hội đen uy hiếp người ta.”
“Mã Đào cũng thật là oan uổng, có một người mẹ như vậy, cũng thật xui xẻo quá đi mất!”
Mấy học sinh bàn tán sôi nổi.
Lúc này, hiệu trưởng bước lên bục đầu tiên.
Trước mặt nhiều học sinh như vậy, mà bắt hiệu trưởng và chủ nhiệm trẻ tuổi xin lỗi, vẫn là có chút khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn không thể mở miệng nổi.
“Còn không chịu xin lỗi, là đang đợi lãnh đạo tới đứng ra bảo vệ hai người sao?” Thẩm Lãng nói.
Nghe được lời này hiệu trưởng sợ tới mức run lên, cúi đầu về phía Mã Đào sau đó mở miệng nói:
“Ngay tại đây tôi muốn đại diện cho trường học, nói với mẹ của học sinh Mã Đào một tiếng, thành thật xin lỗi! Dưới tình huống chưa điều tra rõ ràng mà tôi đã đuổi học em Mã Đào, đã gây ra phiền toái cho mẹ của em Mã Đào, ở chỗ này hy vọng các em có thể tha thứ cho sự thất trách của thầy!”
Nói xong, hiệu trưởng lại cúi đầu với Lưu Quế Lan, tỏ vẻ xin lỗi.
Mà trên ở sân thể dục các học sinh sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ồ lên.
Ánh mắt của các học sinh sôi nổi nhìn về phía Mã Đào trong đám đông.
Vẻ mặt của Mã Đào cũng kinh ngạc, không nghĩ tới hiệu trưởng có thể tự mình xin lỗi cậu ấy và mẹ.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, chính mình chịu nhiều oan khuất, hốc mắt của Mã Đào lập tức ươn ướt.
“Mọi người im lặng một chút!” Thẩm Lãng nói vào microphone, sau đó hướng về phía Vương Băng và Lâm Lập Quốc vẫy tay.
Hai người ngẩn ra, sau đó chậm rãi đi lên bục.
Lúc mọi người đang thấy khó hiểu, Vương Băng và Lâm Lập Quốc lạch bạch một tiếng, quỳ gối trước mặt Lưu Quế Lan.
“Thật xin lỗi, là cháu bảo Tề Hồng bôi nhọ dì, là cháu ở trường học cố ý truyền ra những lời đồn thất thiệt đó, cầu xin dì tha thứ cho cháu.” Vương Băng nói với Lưu Quế Lan.
Giờ phút này Lưu Quế Lan rơi nước mắt, nỗi oan khuất của một người làm mẹ như bà cuối cùng cũng được sáng tỏ.
“Đứng trước mặt của toàn thể học sinh kể lại toàn bộ quá trình của sự việc, biết đâu tôi còn có thể để tập đoàn Dung Tạo sống lâu hơn!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Cả hai người gật đầu như gà mổ thóc, nói ra hết tất cả vụ tai nạn xe cộ lúc đó và việc thông đồng với Tề Hồng vu oan cho Lưu Quế Lan và Mã Đào, đến trường tung tin bịa đặt Mã Đào sẽ bị đuổi học.
Và điều này đã dẫn đến một sự kiện xôn xao dư luận.
Kể từ sau khi nhà trường truyền ra tin tức sự việc mẹ Mã Đào là một tên trộm. Rất nhiều bạn học đã nhìn Mã Đào bằng con mắt khác.
Cũng có rất nhiều người nói xấu sau lưng Mã Đào, hơn nữa còn cố tình tránh né Mã Đào, dùng ánh mắt phân biệt đối xử nhìn cậu ấy.
Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, có một số bạn học ngay lập tức đến gần Mã Đào và xin lỗi cậu ấy.
Suy cho cùng, tâm tư của bọn trẻ rất đơn giản, đặc biệt là học sinh, lời xin lỗi chân thành của những đứa trẻ này cũng đã nhận được sự tha thứ từ Mã Đào.
Sau khi sự việc được làm sáng tỏ, hiệu trưởng lại lần nữa bước lên sân khấu, ông ta nói do mình đã lơ là trong việc xác thực sự việc, mà chủ nhiệm lớp cũng phải chịu một phần trách nhiệm, hơn nữa từ hôm nay trở đi, cách chức chủ nhiệm lớp, để cho cô giáo Lưu đến phụ trách chức chủ nhiệm của lớp Mã Đào.
Kết quả này đối với hiệu trưởng mà nói, chẳng qua chỉ là tìm một người gánh tội thay mà thôi, mà cũng là phần thưởng cho sự cống hiến tận tình vì học sinh của cô giáo Lưu.
Sau khi mọi người đã tản đi, đôi mắt Lưu Quế Lan đỏ hoe nhìn Thẩm Lãng, bà ấy không biết làm cách nào mới có thể cảm ơn Thẩm Lãng, cậu ấy đã giúp đỡ bà ấy rất nhiều lần, dù cho có làm gì đi nữa thì cũng không thể báo đáp được.
Đối mặt với lời cảm ơn liên tục của Lưu Quế Lan, Thẩm Lãng cũng có chút xấu hổ.
"Dì Lan, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, dì đừng khách sáo! Sau này bên phía viện phúc lợi, tôi còn phải làm phiền tới dì rồi, sau này chuyển đến Khu Tân Hải, sẽ có thêm nhiều đứa trẻ ở viện phúc lợi, đến lúc đó dì cũng sẽ rất cực khổ!” Thẩm Lãng nói.
Lưu Quế Lan gật đầu lia lịa, hứa sẽ chăm sóc tốt cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi.
Sau khi tiễn Thẩm Lãng rời đi, Lưu Quế Lan vội vàng trở về viện phúc lợi và bắt đầu công việc của mình.
So với công việc của một bảo mẫu, công việc ở viện phúc lợi đúng thật là bận rộn hơn nhiều, nhưng may mắn thay là ở nơi này không có ai làm khó bà ấy, cũng không có ai vênh váo với bà ấy.
Ngược lại, bọn trẻ rất kính trọng bà ấy, điều này khiến cho Lưu Quế Lan cảm thấy thích những đứa trẻ ở đây từ tận đáy lòng...
Vào ban đêm, Thẩm Lãng lái chiếc xe thể thao bóng bẩy, đến nơi mà anh đã hẹn với Lăng Vũ, chuẩn bị cùng anh ta đi gặp con trai của ông Ngô, Ngô Cương.
Bởi vì bình thường Thẩm Lãng rất hiếm khi lái xe thể thao, nên Lăng Vũ chưa từng nhìn thấy chiếc xe này của anh ấy.
Khi Lăng Vũ đi xuống lầu và nhìn thấy chiếc xe này, anh ta chợt lộ ra ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.
Lăng Vũ vừa trắc lưỡi đi về phía trước, vừa chạm vào mặt trước của chiếc xe, và tấm tắc khen:
“Anh Lãng, chiếc xe này… chiếc xe này thật quá là chói mắt nha, là phiên bản giới hạn toàn thế giới, có tiền cũng không mua được, không ngờ anh lại có chiếc xe này!” Lăng Vũ nói.
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Lăng Vũ, Thẩm Lãng cười gượng nói: "Cậu có muốn thử không?"
Nghe vậy, Lăng Vũ mừng rỡ chạy về phía Thẩm Lang, nhìn cứ như muốn lao vào.
Nhưng mà, Thẩm Lãng vẫn tránh thoát, nếu không, nhìn dáng vẻ này của Lăng Vũ thì chắc chắn anh sẽ bị cưỡng hôn.
Mà bị một người đàn ông cưỡng hôn, Thẩm Lãng đương nhiên không thể chấp nhận được...
Lúc đầu, cả hai đã xảy ra rất nhiều hiểu lầm, tưởng chừng như là trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau.
Hiện tại, cảnh tượng này là điều mà họ trước đây chưa bao giờ nghĩ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT