Thấy Thẩm Lãng nhíu mày, sắc mặt Lăng Vũ lập tức thay đổi, tiến đến trước người Thẩm Lãng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thẩm, cái này... Đây sẽ không phải là một miếng ngọc mới chứ?”

Thẩm Lãng lắc đầu, nói: "Là một khối cũ, nhưng khối ngọc này cậu lấy từ đâu tới đây? ”

Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười, nói: "Khối ngọc này là tôi thắng được từ trong tay một thằng nhóc họ Ngô, cậu ta nói đây cũng không chỉ là một khối ngọc cũ, đây là khối ngọc năm mươi năm trước Hoa Hạ Lý phu nhân đã từng đeo.”

"Lúc đầu tôi còn không tin, sau đó điều tra tư liệu, hình như quả thật có một câu chuyện như vậy..."

Thẩm Lãng biết Lăng Vũ nói thật, khối ngọc này Thẩm Lãng đã từng gặp qua, hơn nữa ấn tượng rất sâu sắc, lúc trước ở trong tay lão Ngô, lão Ngô vẫn coi đây là báu vật, mang theo trên người làm bảo vật gia truyền, yêu thích đến mức không buông tay.

Nhưng bây giờ sao lại đột nhiên bán cho Lăng Vũ?

"Em thắng? Em đi đánh bạc à?" Không đợi Thẩm Lãng mở miệng, Lăng Sương Nguyệt ở một bên lộ vẻ mặt tức giận đi tới trước mặt Lăng Vũ.

Lăng Vũ cả kinh, sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Thẩm Lãng, liên tục lắc đầu, giải thích: "Chị, em là người đua xe thắng, không phải cờ bạc..."

Nghe được lời này, cơn giận trên mặt Lăng Sương Nguyệt mới rút đi vài phần.

Ngày thường Lăng Vũ thích đua xe với một đám con cháu nhà giàu, hơn nữa kỹ thuật cũng không tồi, trong giới con cháu nhà giàu này còn có biệt hiệu thần lái xe.

Mà lúc này trong lòng Thẩm Lãng nghi ngờ càng lớn hơn, loại thể thao đốt tiền này, lão Ngô cho dù bán hết tài sản cũng không chơi nổi, càng đừng nói đám xe thể thao của hội con cháu nhà giàu này đều được cải tiến qua, một chiếc xe cũng phải mấy chục tỷ đấy.

Chẳng lẽ chính là vì đứa con trai này chơi đua xe, lão Ngô mới vội vàng bán đi tất cả tài sản của gia đình.

Nhưng chưa từng nghe nói lão Ngô có con trai hay là một con cháu nhà giàu?

"Anh Thẩm, anh thích khối ngọc này thì anh cầm đi, dù sao Ngô Cương kia còn có không ít đồ tốt, hẹn anh ta ngày khác đi ra, tôi thắng một ít đồ tốt cũng không phải là vấn đề lớn..." Vẻ mặt của Lăng Vũ tự hào nói.

Thẩm Lãng cười nhạt, đem khối ngọc cũ trả lại cho Lăng Vũ, cười nói: "Khối ngọc này là thứ tốt, cậu giữ lại trước đi, bảo quản thật tốt! Bất quá cậu dẫn tôi đi gặp Ngô Cương kia.”

"Anh Thẩm, anh cũng có hứng thú với đua xe?" Vẻ mặt của Lăng Vũ kinh ngạc hỏi.

"Đua xe?" Thẩm Lãng sửng sốt một chút lập tức cười nói: "Có thể chơi đùa.”

Thấy Thẩm Lãng muốn chơi đua xe, vẻ mặt của Lăng Vũ đột nhiên kiêu ngạo nở nụ cười, nói: "Anh Thẩm, kỹ năng đua xe của thằng nhóc Ngô Cương kia cũng khá tốt, nhìn khắp thành phố Giang Nam cũng chỉ có tôi có thể đối phó được anh ta, bây giờ anh có hứng thú đối với đồ vật trong tay anh ta, tôi có thể giúp anh thắng được những thứ này..."

Lăng Vũ ngửa cằm, đang tự mình nói về kỹ năng lái xe của mình như thế nào vô cùng say sưa...

Lúc này Thẩm Lãng đã xoay người lại, nói với Lăng Sương Nguyệt: "Cô Lăng, chuyện của viện phúc lợi này cô hãy nhanh chóng thương lượng với ông nội cô một chút, bên tôi cũng sẽ nói chuyện với quản lý Từ.”

Lăng Sương Nguyệt nhìn Thẩm Lãng, gật đầu nói: "Anh Thẩm yên tâm, chuyện này ông nội tôi nhất định sẽ không phản đối!”

Nói xong Lăng Sương Nguyệt lập tức kéo Lăng Vũ còn đang khoe khoang ở một bên rời khỏi phòng ăn.

Buổi chiều nắng đẹp, lại là cuối tuần, vì vậy bây giờ trên đường phố có nhiều người dẫn con cái của họ ra ngoài chơi.

Nhìn một đôi vợ chồng trẻ bên đường, đang dẫn hai đứa con ăn kem trên đường phố, Thẩm Lãng đột nhiên nghĩ đến những đứa trẻ ở viện phúc lợi, trong lòng Thẩm Lãng hiện lên một tia chua xót.

So với những đứa trẻ hạnh phúc của những gia đình này, những đứa trẻ trong viện phúc lợi thật đáng thương.

Bọn chúng không chỉ không có sự chăm sóc của cha mẹ, thậm chí ngay cả người chăm sóc bọn chúng trong viện phúc lợi, cũng chỉ có một mình Phương Á Bình.

Nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Lãng cảm thấy trước mắt tuy rằng không thể làm được viện phúc lợi ở khu mới Bình Tân, nhưng ít nhất bây giờ phải tìm mấy dì có thể chăm sóc những đứa trẻ trong viện phúc lợi, giúp Phương Á Bình chia sẻ một ít áp lực cũng là việc tốt.

Thẩm Lãng không đành lòng nhìn Phương Á Bình một mình làm việc chăm chỉ như vậy trong viện phúc lợi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lãng quyết định đi chợ việc làm để tìm mấy người chăm sóc chuyên nghiệp, anh sẽ trả tiền lương rồi cho những người đó đến viện phúc lợi giúp đỡ.

Lái xe, Thẩm Lãng lập tức đi tới chợ việc làm ở thành phố Giang Nam, nơi này tập trung rất nhiều công ty trung gian và bảo mẫu đến xin việc.

Mới vào chợ việc làm, Thẩm Lãng lập tức thấy đám đông đi về một hướng, chắc là có công ty trung gian nào đó muốn tuyển dụng.

Thẩm Lãng chần chờ một chút, loại náo nhiệt này anh vốn không muốn tham gia, nhưng hôm nay tới nơi này chính là vì tìm cho viện phúc lợi mấy vị hộ sĩ, ngoại trừ công việc phải phụ trách ra, quan trọng hơn là phải có tình yêu, đây mới là quan trọng nhất.

Nhìn mọi người tập trung đông đủ, Thẩm Lãng cũng đành phải đi theo, muốn nhân dịp nhiều người thì xác suất tìm được người chăm sóc hài lòng cũng tương đối lớn.

Thẩm Lãng chen vào đám người, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi già nua, quỳ trên mặt đất.

Khi người phụ nữ ngẩng đầu lên, Thẩm Lãng hơi sửng sốt, chính là nhân viên bán hàng lưu Quế Lan ngày hôm đó.

Bên cạnh Lưu Quế Lan là một người phụ nữ đeo vàng bạc, vẻ mặt điêu ngoa, tuổi tác cũng tương tự như Lưu Quế Lan.

"Mọi người đều đến xem, chính là cô ta không biết tốt xấu gì, làm việc ở nhà tôi còn trộm đồ, hôm nay ông trời mở mắt, ở chỗ này cho mọi người nhận xét!"

"Trước đây cô ấy dọn dẹp nhà cửa, giặt ủi nấu ăn, tôi trả cho cô ta không thiếu một xu nào. Một vài ngày trước đột nhiên nói với tôi rằng bị ốm không thể đến được, nên sau đó tôi sa thải cô ta, kết quả đêm đó tôi phát hiện ra nhà tôi mất mấy chục triệu tiền mặt và đồ trang sức thì biến mất, loại người này là một kẻ ăn cắp, tất cả mọi người hãy chú ý!”

Người phụ nữ này cao giọng nói, còn thỉnh thoảng dùng chân đá vào thân thể Lưu Quế Lan.

Lưu Quế Lan đối mặt với chỉ trỏ của những người xung quanh, muốn giải thích, nhưng căn bản không ai tin tưởng cô ta.

Trong thế giới này, mọi người tin tưởng vào những người có quyền lực nhiều hơn.

"Tôi không có, là cô ấy vu oan cho tôi, nếu các người không tin, có thể đi báo cảnh sát, tôi không lấy đồ của cô..." Lưu Quế Lan liên tục nói.

Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn báo cảnh sát? Và vu oan cho cô? Đừng nghĩ rằng tôi không biết, cô vừa mới nghỉ việc ở nhà tôi, con trai của cô đã thay đổi điện thoại di động mới nhất, gần ba chục triệu! Chỉ với gia đình nghèo của cô, sao đột nhiên có thể đổi được điện thoại đắt tiền như vậy?”

Nghe được những điều này, hiện trường náo động hẳn lên, phải biết rằng điện thoại di động có giá ba chục triệu, nhà bình thường cũng sẽ không nỡ mua cho con, huống hồ là một bà mẹ đơn thân làm bảo mẫu.

Mà nghe người phụ nữ nhắc tới con trai mình, trong lòng Lưu Quế Lan lại run lên, đột nhiên đứng lên, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến con trai tôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, tại sao các người lại đến trường của nó tung tin..."

Người phụ nữ trung niên thấy Lưu Quế Lan lại dám cãi lại, ngược lại có chút ngoài ý muốn.

"Tôi muốn giáo viên và bạn cùng lớp của con trai cô biết rằng mẹ cậu ta là một tên trộm, con trai cũng sẽ không phải là một người tốt!" Nói xong, người phụ nữ giơ tay tát vào mặt Lưu Quế Lan.

Lưu Quế Lan lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play