Thái độ của Mã Đào lạnh nhạt, thậm chí cũng không thèm cảm ơn Thẩm Lãng, nhưng anh cũng chỉ có thể cười bất lực.

“Cậu điện thoại cho mẹ cậu đi, đừng để bà ấy lo lắng, còn nữa tại sao điện thoại của cậu lại không gọi.” Thẩm Lãng nói.

Lúc này, Mã Đào mới dừng bước, do dự một chút rồi đi về phía Thẩm Lãng.

Mã Đào có chút xấu hổ cúi đầu, rodx ràng là đang ngại ngùng.

Một lúc sau, Mã Đào mới mở miệng nói: “Cái đó….Điện thoại của tôi bị mấy người đó làm hỏng rồi…”

Thẩm Lãng mỉm cười, lấy điện thoại của mình đưa cho Mã Đào.

Sau khi nghe Lưu Quế Lan dặn dò trong điện thoại, Mã Đào mới cúp điện thoại.

“Cảm ơn!” lúc Mã Đào trả điện thoại cho Thẩm Lãng, mới mở miệng nói cảm ơn.

“Không cần khách sáo.”

Đúng lúc Thẩm Lãng muốn cất điện thoại, thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Là Lăng Sương Nguyệt gọi đến.

Khi nhìn thấy thời gian trên điện thoại, Thẩm Lãng cả người toát mồ hôi.

Xong rồi!

Thời gian hẹn với Lăng Sương Nguyệt đã qua hai tiếng rồi!

Sau một hồi chuông điện thoại, Thẩm Lãng hít sâu, sau đó mới nhận điện thoại.

Dù sao anh cũng là người trễ hẹn, vừa nhận điện thoại, Thẩm Lãng liền nói xin lỗi.

“Xin lỡi, cô Lăng….” Thẩm Lãng đem sự việc lúc nãy nói lại một lần, trong điện thoại.

Đầu bên kia Lăng Sương Nguyệt cũng không phản ứng.

“Cô Lăng?” Trong lòng Thẩm Lãng có chút chột dạ, dù sao lý do này nghe cũng thật khó tin.

Sau vài giây im lặng, đầu bên kia cũng truyền đến giọng nói của Lăng Sương Nguyệt.

“Cậu Thẩm, nếu như hôm nay anh không tiện hoặc có việc gì, thì có thể gọi điện cho tôi trước, không cần lấy lý do như vậy đâu…”

Trong lòng Thẩm Lãng có chút cảm khái, rõ ràng là trong lời nói của Lăng Sương Nguyệt có sự tức giận.

“Đó là sự thật, nếu cô Thẩm không tin, tôi có thể đích thân đến gặp cô để giải thích.” Thẩm Lãng nói với vẻ bất lực.

“Không cần, tôi thấy cậu Thẩm chắc còn đang đi trên đường, xem có còn ai cần giúp đỡ không, tạm biệt!” Nói xong, Lăng Sương Nguyệt liền cúp điện thoại.

Nghe tiếng bíp trong điện thoại, Thẩm Lãng cười khổ.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Lăng Sương Nguyệt vô cùng tệ.

Lần đầu tiên cô hẹn đàn ông đi ăn mà lại bị bể kèo như vậy, mà lý do bể kèo lại cẩu huyết như vậy, bình thường Lăng Sương Nguyệt rất lý trí, nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm khó tránh sẽ có chút tức giận!

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lăng Sương Nguyệt liền trực tiêp về nhà.

Về đến nhà, cô liền trực tiếp nhốt mình trong phòng.

Lăng Vân nhìn thấy cảnh như vậy, cho rằng lăng Sương Nguyệt ở bên ngoài bị ức hiếp, ngay lập tức liền nói muốn báo thù.

Cuối cùng Lăng Vũ chỉ có thể giải thích với Lăng Vân, mới trấn an được anh.

“Nói như vậy, là chị của con đi ăn với cậu Thẩm!” Lăng Vân nhỏ tiếng hỏi con trai.

Vẻ mặt Lăng Vũ đắc ý gật đầu, nói: “Bố, con đoán là chị đang ngại, bố cũng đừng hỏi nhiều!”

Lăng Vân suy nghĩ một chút, trên mặt cũng lộ ra ý cười, nói: “Được, vậy bố không hỏi…”

Có vẻ như Lăng Vân Thẩm Lãng, bỏ qua những hiểu lầm.

Huống hồ, Lăng Vân và Thẩm Lãng cũng không có thù hận gì lớn, Thẩm Lãng được mấy người trong nhà họ Lăng dạy dỗ, ở trong nhà họ Lăng cũng có vị trí, muốn hóa giải những mâu thuẫn cũng không phải chuyện khó.

Hơn nữa Lăng Sương Nguyệt có thể trở về từ quỷ môn quan, cũng là nhờ y thuật của Thẩm Lãng, hơn nữa Thẩm Lãng còn giúp ông trừ đi mối họa là Lăng Hải, Lăng Vân cũng ngại khi đối đầu với Thẩm Lãng lần nữa.

Thẩm Lãng nhìn Mã Đào vào nhà, lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên ngoài hẻm có tiếng bước chân dồn dập.

“Hừ, dám đánh con trai tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ chém hắn!”

Người nói chuyện là Lưu Côn, là người đứng đầu ở khu ổ chuột, cũng là bố của Đại Tranh.

Đây cũng là lý do tại sao Đại Tranh còn nhỏ mà dám kiêu ngạo ở đây.

Vì đây là khu ổ chuột của thành phố Giang Nam, nên ở đây cũng không có lợi gì, quản lý thì rất hỗn loạn. Cho nên người ở thế giới ngầm như Lý Mạc và Lưu Hổ cũng không quan tâm ở đây.

Về lâu dài, một số người cũng tự có thế lực riêng của mình.

Mà Lưu Côn từ nhỏ đã học một chút quyền cước, nên cũng có khả năng đánh đấm, nên cũng có tên tuổi ở khu ổ chuột.

Quanh năm, mọi người nhìn thấy anh ta cũng kêu một tiếng anh Côn, tuy Lưu Côn cũng nghèo giống đa số người ở đây, nhưng anh cũng có vị trí khác cao.

Lúc nãy, Lưu Côn đang đánh bài, nghe nói con trai mình bị người khác tát, Lưu Côn tức giận, liền dẫn người đến đây tính sổ.

Phải biết, ở đây con trai mình ức hiếp người khác, nhưng chưa nghe nói có người dám đánh con mình.

Còn không đợi đến trước nhà Mã Đào, Lưu Đại Tranh đã nhìn thấy Thẩm Lãng đang muốn rời đi.

Lưu Đại Tranh chỉ vào Thẩm Lãng, và nói với Lưu Côn: “Bố, chính là anh ta, chính là anh ta đã đánh chúng con, còn tát con mấy cái nữa!”

Thấy người còn chưa đi, Lưu Côn liền cùng mấy thuộc hạ nhanh chóng đi qua, đi đến trước mặt Thẩm Lãng.

Sau khi đánh giá Thẩm Lãng, Lưu Côn đã biết Thẩm Lãng là người từ bên ngoài đến đây.

Lưu Côn liền cười gian, giơ con dao dưa hấu trong tay lên với Thẩm Lãng, uy hiếp nói: “Anh là cái thứ gì, từ đâu đến đây, đến cả con trai của Lưu Côn này mà cũng dám đánh, bây giờ anh mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tôi, và bồi thưởng ba mươi triệu, nếu không hôm nay anh sẽ chết ở đây!”

Lưu Côn cũng không phải khoe khoang gì, nếu ở đây chết một người, cũng không ai quản, vì đây là nơi mà mọt trong ba nơi mà không có ai quản ở thành phố Giang Nam, quanh năm đều xảy án mạng, nhưng cuối cùng thì cũng không có chuyện gì.

Thẩm Lãng nhìn mấy người trước mặt, lại nhìn đám học sinh trung học lúc nãy, liền cười nhạo: “Con trai anh còn tuổi còn nhỏ đã ức hiếp bạn học, anh làm bố mà không dạy, vậy thì tôi dạy thay anh, mà anh còn lấy oán báo ân?”

“Hừ, con trai tôi không cần anh dạy. Chỉ cần nói một câu, quỳ xuống xin lỗi và bồi thường tiền, hay muốn ngày hôm nay sẽ trở thành ngày giỗ của anh!” Lưu Côn mắng.

“Anh Côn, tiểu tử này khẩu khí cũng lớn lắm, tôi thấy là chê mình sống lâu quá!”

“Tiểu tử, tôi niệm tình cậu từ bên ngoài đến, không biết quy tắc, anh Côn chính là đàn anh ở đây! Tôi khuyên cậu mau dập đầu xin lỗi, và bồi thưởng tiền, chứ đừng đợi đến lúc bị chém thì mới hối hận!”

Lúc này, Lưu Côn và mấy thuộc hạ cũng đã đi đến trước mặt Thẩm Lãng.

Hai mắt Thẩm Lãng ngưng tụ lại, cả người đột nhiên tỏa ra sát khí.

Mấy người họ cũng cảm nhận sát khí trên người Thẩm Lãng, liền lui về sau mấy bước.

“Chém hắn!”

Lưu Côn cũng cảm thấy lúc này Thẩm Lãng không đúng, liền ra lệnh, sau đó có ba người thuộc hạ giơ dao dưa hấu lên, muốn chém về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng liền dùng sức, nắm đấm như gió, thuộc hạ của Lưu Côn còn chưa giơ dao lên, thì đã ngã xuống.

Trong nháy mắt, mấy người họ đã nằm trên đất khóc lóc.

Lưu Côn cũng dựa vào nắm đấm mới có vị trí như hôm nay, cả khu ổ chuột ở thành phố Giang Nam, cũng không tìm ra người thứ hai có thể đánh bại anh ta.

Nhưng khi Thẩm Lãng vừa ra tay, đã khiến Lưu Côn ngây người.

Cái này cũng quá mạnh rồi, lúc này ba người thuộc hạ cầm dao dưa hấu của Lưu Côn đã nằm trên đất.

Lưu Côn dụi mắt, còn tưởng mình đã hoa mắt.

Ngay khi Lưu Côn chưa kịp bình tĩnh, thì nắm đấm của Thẩm Lãng đã đến trước mặt anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play