Phương án chữa trị nguy hiểm cực độ thế này, cần đến thủ pháp châm kim chuẩn xác và thể chất cực mạnh mẽ của bác sĩ, nếu bất cẩn không thể đẩy trùng độc ra khỏi cơ thể thì sẽ dẫn đến tử vong ngay cho người bệnh.

Tất nhiên Thẩm Lãng không thể để điều này xảy ra, những mũi kim này chỉ là sự bắt đầu cho việc điều trị.

Trên mỗi huyệt đạo, Thẩm Lãng đều phải tốn rất nhiều lực tay để nắm chắc cây kim bạc, liên tục quan sát trạng thái của Lăng Sương Nguyệt để kịp thời điều chỉnh độ châm của kim bạc.

Vài cây kim bạc cần châm nghiêng, hoặc cần xoay chuyển.

Sức chịu và kích thích của mỗi huyệt đạo đều không giống nhau, vì thế Thẩm Lãng phải khống chế độ châm của mỗi cây kim bạc và thời gian châm cứu.

Vả lại trong lúc xoay chuyển từng cây kim bạc, còn cùng lúc bắt mạch để quan sát mạch tượng và khí sắc của Lăng Sương Nguyệt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Thẩm Lãng cũng đã toát ra mồ hôi. Một giờ đồng hồ sau, Thẩm Lãng lấy một cây kim bạc châm vào huyệt dũng tuyền dưới lòng bàn chân của Lăng Sương Nguyệt.

Lúc này, mồ hôi đã thấm đẫm áo anh, nhưng Thẩm Lãng không dám nghỉ tay, nếu bây giờ dừng lại thì tất cả sẽ trở thành công cốc.

Thẩm Lãng lẩm bẩm: “Trùng độc này đúng là đáng sợ, không ngờ thời gian lâu thế này rồi vẫn chưa thấy có dấu hiệu bị đẩy ra.”

Trên trán Lăng Sương Nguyệt cũng bắt đầu toát ra mồ hôi.

Điều này quả thật không hay cho việc chữa trị tý nào, nếu cơ thể suy nhược như thế còn ra mồ hôi nghĩa là sức chịu đựng của cơ thể Lăng Sương Nguyệt sắp đến giới hạn.

Thẩm Lãng lập tức chú ý ngay, tiếp tục định thần tập trung, lấy ra một cây kim bạc sau đó châm vào huyệt tam gian cạnh eo bàn tay của Lăng Sương Nguyệt.

Lúc này vài cây kim bạc cùng lúc rung lên: “Rung… rung… rung…”

Những cây kim bạc trên huyệt hợp cốc bắt đầu rung chuyển.

Và thân nhiệt của Lăng Sương Nguyệt càng ngày càng cao, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng, đôi môi khẽ run, dáng vẻ cực kỳ đau khổ.

“Sắp rồi.”

Liền thấy trên cánh tay trắng mịn của Lăng Sương Nguyệt nhô lên vết sưng tựa cây đũa.

Đây chính là con trùng độc trong cơ thể Lăng Sương Nguyệt!

Trùng độc di chuyển chậm rãi, nhìn phương hướng phán đoán rằng đang di chuyển đến tĩnh mạch trên mu bàn tay của Lăng Sương Nguyệt.

Thẩm Lãng nhanh chóng rút kim bạc ra khỏi vài vị trí huyệt đạo.

Giây phút kim bạc rút ra khỏi huyệt đạo cơ thể, trên da Lăng Sương Nguyệt bắt đầu chuyển từ đỏ sang trắng, thân nhiệt nhanh chóng hồi phục lại bình thường.

Và trùng độc dường như phát hiện ra điều gì đó vội quay đầu di chuyển về lại hướng cánh tay.

Thẩm Lãng lạnh lùng buông câu: “Muộn rồi.” Không biết từ khi nào trên tay anh xuất hiện một mảnh lưỡi lam.

Xẹt…

Thẩm Lãng dùng lưỡi lam gạch lên cánh tay Lăng Sương Nguyệt, một luồng máu đen thẫm phun trào ra ngoài.

Lúc này đây, ngón tay Lăng Sương Nguyệt khẽ giật lên.

Và vũng máu đen thẫm dưới đất liền đông cứng lại, giống như quả bóng xì hơi vậy dần dần rút nhỏ thành cỡ hạt gạo.

Thẩm Lãng buông một tiếng thở dài, mồ hôi trên trán rơi xuống đất, lúc này đây anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Nghỉ ngơi chưa đến một phút sau, Thẩm Lãng lần nữa đến trước giường, bắt mạch quan sát mạch tượng của Lăng Sương Nguyệt.

Từ mạch tượng phán đoán cô đã ổn định nhiều rồi…

Lúc này Thẩm Lãng mới yên tâm, lấy mảnh giấy bên cạnh nhặt con trùng độc từ dưới đất lên.

Loại trùng độc một khi rời khỏi cơ thể sẽ chết ngay lập tức, vì thế lúc này đã không còn nguy hại gì nữa.

Loại trùng độc này sau khi chết toàn thân đen mực, kích cỡ hạt gạo là vì đã ký sinh trong cơ thể Lăng Sương Nguyệt được một thời gian khá dài, nếu không loại trùng độc hút máu này chỉ có kích cỡ nhỏ bằng một phần tư hạt gạo mà thôi.

Thẩm Lãng cất con trùng độc đi, chuẩn bị nhờ người điều tra, người có thể sử dụng thủ đoạn thâm độc như thế ở thành phố Giang Nam đúng là quá đáng sợ đi.

Hành lang ngoài phòng, Lăng Văn Hiên chống gậy được anh Phúc dìu lấy không ngừng đi qua đi lại.

“Ba ơi, ba nghỉ ngơi một lúc đi!” Lăng Vân tuy sốt ruột nhưng vẫn quan tâm đến sức khỏe của Lăng Văn Hiên.

Nếu như bệnh tình của con gái không trị khỏi, lại thêm ba già ngã bệnh nữa thì phiền phức lắm!

Nhưng Lăng Văn Hiên lúc này lại rất cứng đầu, nhìn đồng hồ và nói: “Sắp hai giờ đồng hồ trôi qua rồi, Thẩm Lãng sao còn chưa ra, đúng là nóng ruột quá đi.”

Lăng Vân an ủi: “Ba à, ba đừng vội, loại bệnh này rất khó chữa trị, vả lại Thẩm Lãng cũng nói rồi, cậu ta nhất định sẽ trị khỏi cho Sương Nguyệt mà.”

Lăng Hải và Liễu Huệ lúc này ở phòng khách lầu một, hai người đang đứng ngồi không yên.

Lăng Hải tỏ vẻ khó chịu, nói nhỏ với Liễu Huệ: “Không ngờ tên tiểu tử này có thể nhìn ra được là trùng độc, vợ nói cậu ta có thể chữa trị khỏi thật không, nếu không sao lâu thế này rồi vẫn chưa thấy ra?”

Liễu Huệ đáp: “Ông đừng vội, thời gian càng dài chứng tỏ y thuật của cậu ta không giỏi, vả lại trùng độc này em có được từ phía Bắc Myanmar, sao có thể dễ dàng chữa khỏi được chứ!”

Lăng Hải lộ nụ cười đắc ý và nói: “Vợ này, nếu lần này Lăng Sương Nguyệt chết, cái họa này chắc chắn do tên họ Thẩm lãnh rồi.”

“Đến lúc đó, chúng ta lấy lý do Lăng Vân và ba già tin lời bác sĩ lang băm, trị chết Lăng Sương Nguyệt, để đám người trong hội chủ tịch hội đồng quản trị ép cung, anh không tin ba già sẽ không chịu buông lời.”

Liễu Huệ nghe xong, trên mặt lộ vẻ hiểm ác và nói: “Chồng nè, sao chồng lại trở nên thông minh đến thế. Chồng nói đúng, chỉ cần chúng ta chờ đến lúc tên họ Thẩm bước ra, việc lấy được cổ phần sẽ không thành vấn đề nữa!”

Cót két!

Đột nhiên, cửa phòng được mở ra.

Lăng Vân phản ứng trước tiên, dìu Lăng Văn Hiên bước nhanh đến phía cửa.

Nhìn thấy Thẩm Lãng mồ hôi đầm đìa đứng trước cửa, Lăng Vân bước nhanh đến trước mặt, kích động hỏi: “Cậu Thẩm, Sương Nguyệt thế nào rồi?”

Thẩm Lãng lúc này còn đang thở dốc hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, nhất là sắc mặt của cậu ta, có vẻ rất mệt mỏi.

Thẩm Lãng cười và nói: “Có lẽ không còn nguy hại gì nữa!”

“Ông nội, ba, anh Thẩm…” Lúc này vọng ra tiếng gọi của Lăng Sương Nguyệt từ trong phòng.

Lăng Văn Hiên nhìn vào trong phòng, ánh mắt bỗng chốc tràn đầy kinh ngạc và vui mừng!

Lăng Vân cũng nhìn theo, bỗng chốc nước mắt tuôn trào như suối.

Chỉ thấy trên giường bệnh, Lăng Sương Nguyệt sắc mặt hồng hào, mở to mắt nhìn họ…

“Sương Nguyệt, cuối cùng con đã tỉnh.” Lăng Vân vội bước đến gần, nước mắt dâng trào nắm lấy tay Lăng Sương Nguyệt.

“Ba…” Lăng Sương Nguyệt yếu ớt gọi.

Và Lăng Văn Hiên chống gậy bước nhanh đến trước mặt Lăng Sương Nguyệt.

Lăng Văn Hiên đã ngoài bảy mươi lúc này cũng đỏ hoe đôi mắt.

“Ông nội, ba, con không sao nữa, mọi người đừng lo lắng…” Lăng Sương Nguyệt cố nở nụ cười, nhưng khi môi cười xếch lên được một nửa bỗng chốc trước mắt một cơn say sẩm, lần nữa ngất đi.

Cái ngất này khiến Lăng Vân và Lăng Văn Hiên vừa nãy còn đang kích động bỗng chốc hốt hoảng.

Lăng Vân hốt hoảng hét lên: “Cậu Thẩm, mau đến đây…”

Thẩm Lãng cũng nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt ngất đi, cũng có chút ngạc nhiên, lần nữa bước đến gần Lăng Sương Nguyệt.

Giơ tay bắt mạch.

Cũng may chỉ là một phen hú vía, chỉ là cơ thể Lăng Sương Nguyệt quá suy nhược nên mới ngất đi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play