Vừa đến trước cửa nhà họ Lăng, Thẩm Lãng đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

"Thưa anh, đây là địa phận nhà họ Lăng. Anh cần có sự cho phép của nhà họ Lăng mới được vào.” Bảo vệ nói.

“Ông Lăng gọi tôi tới!” Thẩm Lãng hạ cửa kính xe xuống nói.

Người bảo vệ quay lại phòng trực, cầm lấy bộ đàm báo cáo tình hình.

Không lâu sau, bảo vệ đã mở cửa cho anh vào.

Đến trước biệt thự nhà họ Lăng, Thẩm Lãng vừa xuống xe đã được người của ông Lăng dẫn vào phòng riêng.

Vào trong phòng, Thẩm Lãng không khỏi xuýt xoa, Lăng Văn Hiên này thật sự rất yêu thích văn hóa Hoa Hạ, mỗi chi tiết trong phòng đều mang đậm bản sắc dân tộc.

Khi anh bước vào phòng khách, toàn thể thành viên trong gia tộc họ Lăng đã đợi sẵn ở đó, bầu không khí có chút kỳ quái, sắc mặt ai cũng nhuốm màu ảm đạm.

Nhất là Lăng Vân dường như đã già đi rất nhiều, con gái ốm nặng nằm trên giường, người làm bố như ông ta chắc hẳn phải là người đau lòng nhất.

Lăng Vân vốn không vừa mắt Thẩm Lãng, tuy rằng trước đây hai bên từng có mâu thuẫn nhưng cũng không đến mức ghét nhau ra mặt.

Thêm vào đó, con gái ông còn đang bệnh nặng nên Lăng Vân chẳng có hơi sức đâu mà bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh kia.

Mà trong bọn họ lại có một nam một nữ trung niên có vẻ khác biệt so với những người khác, chỉ ngồi cúi đầu không nói năng gì nhưng nét mặt lại rất nhàn nhã.

Lăng Hải, con trai út của Lăng Văn Hiên, cũng là em trai ruột của Lăng Vân.

Còn người phụ nữ kia chính là cô vợ kém Lăng Hải tám tuổi, Liễu Tuệ. Liễu Tuệ mới hơn ba mươi tuổi cực kỳ xinh đẹp, da dẻ mịn màng, thân hình cân đối. Thoạt nhìn đã biết cô ta là người thích chăm chút cho vẻ ngoài bản thân.

Bởi vì công việc kinh doanh vận tải biển của nhà họ Lăng có nhiều mối làm ăn bên nước ngoài, cộng thêm việc dễ thông thương qua cảng quốc tế, cho nên hai người họ chọn phát triển sự nghiệp nhà họ Lăng bên nước ngoài, hiếm khi mới về nước.

Thẩm Lãng cũng chưa từng gặp mặt bọn họ.

“Anh bạn họ Thẩm, Sương Nguyệt đang ở tầng hai, để Phúc dẫn cậu đi thăm con bé một lát vậy!” Lăng Văn Hiên trầm giọng nói, giữa lông mày thoáng hiện lên nét phiền muộn.

"Bố, người này là ai vậy? Bệnh tình của Sương Nguyệt còn chưa có tiến triển, tốt nhất đừng cho người vào làm phiền con bé nghỉ ngơi!" Lăng Hải nhìn thoáng qua Thẩm Lãng một cái rồi đứng dậy nói.

"Cậu ấy là bạn của Sương Nguyệt, Thẩm Lãng, hôm nay cậu ấy đến thăm con bé. Trước đây Sương Nguyệt cũng thường xuyên nhắc đến cậu ấy với bố, cứ để cậu ấy gặp Sương Nguyệt đi, biết đâu lại có lợi cho việc hồi phục bệnh tình của con bé." Lăng Văn Hiên nói.

Thấy Lăng Văn Hiên nói vậy, Lăng Hải trừng mắt nhìn Thẩm Lãng rồi không nói không rằng ngồi xuống.

Thẩm Lãng cũng trừng mắt đáp trả Lăng Hải, trong lòng có chút nghi hoặc, lần đầu tiên gặp mặt, tại sao Lăng Hải này lại có ác cảm với anh?

Anh đi theo Phúc lên lầu, đến trước cửa phòng của Lăng Sương Nguyệt, vì lúc này trong phòng có mấy vị bác sĩ nên cửa không đóng.

Trong phòng đầy những dụng cụ y tế, Lăng Sương Nguyệt nằm bất động một chỗ với ống thở oxy trên mũi, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng.

"Cậu chủ Thẩm, cô chủ nhà tôi hiện giờ đang hôn mê. Bác sĩ Mark đang kiểm tra sức khỏe cho cô ấy, vì vậy xin hãy đợi một lát..." Phúc giải thích.

Thẩm Lãng gật đầu, anh cũng không có thắc mắc gì.

Cùng lúc đó, phòng khách dưới lầu đột nhiên có tiếng ồn ào.

"Bố, anh cả, hôm nay con sẽ nói rõ trước mặt mọi người. Lần này con về nước là vì cổ phiếu của công ty nhà ta. Giờ Lăng Sương Nguyệt đang trong tình trạng nguy kịch, không một bác sĩ giỏi nào có thể cứu chữa được, sớm muộn cũng không qua khỏi. Cho nên tranh thủ lúc con bé còn sống được vài ngày thì nhanh chóng chia cổ phần công ty thôi, để càng lâu càng khó giải quyết!” Lăng Hải nói.

Răng rắc!

Lăng Vân nghe vậy, tức giận ném chén trà xuống đất, xông tới túm chặt cổ áo Lăng Hải, tức giận nói: "Chú nguyền rủa con gái tôi chết đi, Lăng Hải chú có còn là con người không? Có tin tôi giết chú ngay tại đây không!"

Lăng Hải cười khẩy, khinh bỉ nói: "Anh cả à, những gì tôi nói không phải là sự thật sao? Bố chúng ta giao phần lớn cổ phần công ty cho Lăng Sương Nguyệt. Nếu Lăng Sương Nguyệt chết rồi, tất cả số cổ phần này sẽ rơi vào tay anh, tôi không thể để anh nuốt trọn được!"

Vừa dứt lời, Lăng Vân mặt đỏ tía tai giận dữ, giơ nắm đấm định đánh Lăng Hải.

"Đủ rồi! Tôi còn chưa chết mà các anh dám ở trước mặt tôi làm chuyện xằng bậy sao?" Lăng Văn Hiên tức giận quát.

Lăng Vân hạ bàn tay đang giơ lên ​​của mình xuống, trừng lớn hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Hải.

“Bố, xin bố bớt giận, đừng nóng giận tổn hại đến sức khỏe!” Liễu Tuệ lúc này mới lên tiếng: “Bao nhiêu năm nay, tôi và Lăng Hải đều quản lý việc kinh doanh của nhà họ Lăng ở nước ngoài. Lâu ngày đâm ra lời nói cũng có chút gây mất lòng, mong anh cả đừng để bụng.”

Liễu Tuệ nói xong, lửa giận của Lăng Vân mới dịu bớt đi.

“Liễu Tuệ, cô muốn gì cứ nói thẳng, đừng phí lời vô ích!” Lăng Vân lạnh lùng nói.

Liễu Tuệ cười nhạt, cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Bây giờ, hầu hết những dự án kinh doanh có triển vọng nhất của công ty đều được bố giao cho Lăng Sương Nguyệt. Tài năng của Sương Nguyệt được bố cất nhắc lên, chúng con không có ý kiến! Nhưng bố cũng thấy đấy, Lăng Sương Nguyệt giờ chẳng còn được bao lâu, bố đã bao giờ nghĩ đến chưa, bố vẫn còn một người con trai tên Lăng Hải này nữa, số cổ phần này nên được chia đều, phải không?"

Nghe vậy, Lăng Văn Hiên cau mày, sắc mặt càng thêm nặng trĩu.

Lăng Sương Nguyệt giỏi giang hơn hẳn bố cô, học rộng hiểu biết, thông thạo cầm kỳ thi họa, còn có năng lực trời phú trong công việc kinh doanh của công ty.

Vậy nên Lăng Văn Hiên mới không ngó ngàng đến hai người con trai của mình, chia cho Lăng Sương Nguyệt phần lớn cổ phần của công ty nhà họ Lăng..

Dù cháu gái ông chỉ là một cô gái, nhưng Lăng Văn Hiên biết rằng nếu muốn củng cố sức mạnh và vị thế của nhà họ Lăng thì Lăng Sương Nguyệt chính là nhân tố quan trọng nhất.

Mà giờ đây Lăng Sương Nguyệt lại ốm đau nằm liệt giường, bệnh tình mỗi ngày một nặng hơn, Lăng Văn Hiên biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chỉ là trước mắt, Lăng Văn Hiên thật sự không muốn giao sự nghiệp cho Lăng Hải gánh vác, bởi vì ông biết rõ bản tính đứa con trai nhỏ của mình.

Lăng Hải chỉ biết thu lợi về mình, năm đó anh ta từng trái lời Lăng Văn Hiên đem bán các cổ vật văn hóa trong nước ra nước ngoài với giá cao, chính vì vậy mà Lăng Văn Hiên đành phải tống cổ Lăng Hải ra nước ngoài làm ăn, để anh ta tạm rời xa tổ quốc cho đỡ gây chuyện.

"Không ổn rồi, cô Sương Nguyệt vừa nôn ra máu..." Lúc này, tiếng hét của Phúc vang lên từ tầng hai.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, Lăng Vân là người chạy lên đầu tiên, tiếp theo là Lăng Văn Hiên và hai người Lăng Hải Liễu Tuệ.

Khi họ đến căn phòng trên tầng hai, nhóm bác sĩ Mark đã đứng cúi đầu ở cửa.

"Xin lỗi, bệnh tình của cô Lăng có biến chuyển xấu, chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân!" Mark nói.

“Đồ ăn hại, đám người các anh quá vô dụng, cút khỏi đây cho tôi!” Lăng Vân đẩy mấy người Mark ra, bước vội tới giường con gái mình, nắm chặt tay Lăng Sương Nguyệt.

Vành mắt Lăng Vân bỗng đỏ lên, không ngừng gọi tên Lăng Sương Nguyệt.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Lãng cảm thấy buồn bực không thôi.

Việc này không nên chậm trễ, Thẩm Lãng biết nếu không kịp thời ra tay thì Lăng Sương Nguyệt rất có thể sẽ bị đe dọa đến tính mạng.

Thẩm Lãng bước tới, vỗ vai Lăng Vân: "Tôi đến xem bệnh tình cho Lăng Sương Nguyệt. Trước đây tôi có học qua Đông y!"

“Đông y?” Lăng Vân không tin nổi, vành mắt cay cay nhìn Thẩm Lãng, dù sao ông ta cũng chưa từng biết Thẩm Lãng là thầy thuốc Đông y.

Lăng Vân trước đây vốn không có thiện cảm với Thẩm Lãng.

Cho dù Thẩm Lãng có biết một ít về Đông y thì một thầy lang trẻ tuổi như vậy có có thể làm được gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play