Không đợi Thẩm Lãng mở miệng, Chu Linh trong nháy mắt đã kéo cánh tay anh, ngẩng mặt nói với Quách Vinh: “Anh ấy là bạn trai của tôi!”
Vẻ mặt Thẩm Lãng đầy nghi ngờ, chưa hiểu chuyện gì, thế nhưng sau khi nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Quách Vinh thì anh đã đoán ra được phần nào ý nghĩa trong câu nói của Chu Linh.
Nếu Chu Linh đã muốn dùng anh làm tấm lá chắn thì anh cũng sẽ không từ chối.
Quách Vinh có vẻ không vui, cẩn thận đánh giá Thẩm Lãng lần nữa.
Chỉ thấy Thẩm Lãng đang mặc một bộ đồ bình thường, đến tên thương hiệu cũng không có, anh ta cho rằng đây chỉ là hàng bán ở vỉa hè, đồ bán trên vỉa hè trong mắt của Quách Vinh đúng là không đáng giá, quá nghèo nàn rồi.
Quách Vinh hừ lạnh một tiếng, không hề có ý định bắt tay lại với Thẩm Lãng, quay mặt nói với Chu Linh: “Cô Chu, đúng là không dám khen phong cách ăn mặc của bạn trai cô, tôi nghĩ rằng quần áo của trung tâm thương mại dưới lòng đất sẽ thích hợp với anh ấy hơn!”
Nghe Quách Vinh nói như vậy, Chu Linh có chút tức giận nói: “Ông chủ Quách, bạn trai tôi mặc đồ như thế nào thì liên quan gì tới anh, tôi đến đây mua đồ, anh là chủ mà không tôn trọng khách hàng của mình như thế sao?”
“Mua đồ đương nhiên là tôi rất hoan nghênh, hơn nữa tôi còn phải nể mặt cô Chu đây. Hôm nay cô mua gì, tôi sẽ miễn phí toàn bộ cho cô.”
Nghe ông ta nói như vậy, Chu Linh tức đến nỗi giậm chân, từ lúc cô mở cửa hàng đến nay, Quách Vinh đều đến đó làm quen, nịnh bợ cô.
Nhưng mà Chu Linh không có ý gì với anh ta cả, thậm chí còn có chút chán ghét vì anh ta lúc nào cũng làm ra vẻ cao ngạo. Nhưng mà Quách Vinh lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười đối với Chu Linh, khiến cho cô cũng không có cách nào trực tiếp đuổi anh ta đi.
Lúc này, Thẩm Lãng chỉ lạnh nhạt cười cười, nói với Chu Linh: “Anh thấy mấy bộ đồ dưới lầu lúc nãy cũng được lắm, hay chúng mình xuống đó coi thử nhé.”
Đối với loại người Quách Vinh, có cho Thẩm Lãng cũng không thèm đạp lên, gọi một cuộc điện thoại cũng có thể khiến cho cửa hàng của anh ta đóng cửa, tránh xa Chu Linh, chỉ là lúc này anh không muốn làm cho cô mất hứng.
“Nhưng mà em thấy anh không thích mấy bộ đó lắm...” Chu Linh nói.
“Nếu là đồ em mua, anh đều thích hết...” Thẩm Lãng vừa nói vừa đưa Chu Linh rời khỏi cửa hàng của Quách Vinh, đi xuống lầu dưới.
Lúc Quách Vinh nghe Thẩm Lãng nói những câu đó, anh ta tức giận đến nỗi mặt mày méo xẹo.
“Mẹ nó, một thằng con trai đến cơm ăn áo mặc cũng phải nhờ bạn gái mua cho, Chu Linh đúng là bị mù rồi.”
Xuống tầng một, Chu Linh rất nhanh đã thanh toán xong tiền mua quần áo.
Nhìn thấy Thẩm Lãng mặc một bộ âu phục đi cùng với giày da, Chu Linh cảm giác như nhìn thấy anh đẹp trai đứng trước cây đàn piano trong buổi tiệc sinh nhật của cô hôm đó.
“Ây da, con cái nhà ai mà đẹp trai thế này!” Chu Linh vỗ vỗ lên vai Thẩm Lãng, vẻ mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Nhìn thấy Chu Linh vui vẻ như thế, Thẩm Lãng cũng cảm thấy vui lây.
“Để đáp lại tấm lòng em đã lựa chọn cho anh bộ đồ đẹp như thế này, hôm nay người làm anh này mời em một bữa cơm, nói đi, em muốn ăn gì.”
Chu Linh nghĩ một chút, sau đó nói: “Tầng cao nhất của trung tâm thương mại này mới mở một nhà hàng, rất nổi tiếng, không biết là bây giờ chúng ta đi thì còn chỗ để ngồi không.”
“Đi thôi, em gái muốn ăn thì sao lại không còn chỗ được chứ.”
Nói xong, hai người đi thang máy lên đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Những trung tâm thương mại như thế này, tầng cao nhất thường là văn phòng làm việc, nhưng nơi này lại quyết định dùng nó để mở một nhà hàng cao cấp.
Đến cửa nhà hàng, Thẩm Lãng và Chu Linh có chút không biết phải làm sao. Người ở bên trong thật sự quá nhiều!
“Xin lỗi quý khách, nhà hàng đã hết chỗ, nếu hai vị muốn đợi đến khi có chỗ trống thì phải đợi ít nhất hai tiếng đồng hồ nữa!” Người phục vụ trước cửa nhà hàng nói với hai người họ.
Một nhà hàng cao cấp như thế mà lại hết chỗ, hơn nữa còn có cách cho những người muốn vào ăn xếp hàng để đợi chỗ trống, cách thức kinh doanh này của bà chủ khiến cho Thẩm Lãng thầm thán phục.
“Anh, mình đi nhà hàng khác đi.” Chu Linh thất vọng nói.
Vốn dĩ anh cũng muốn đổi nhà hàng khác, nhưng khi nhìn thấy nét mất mát trong mắt Chu Linh, ý nghĩ này liền bị anh vứt đi.
“Nhà hàng có chỗ ngồi cho khách chờ không?” Thẩm Lãng bước lên trước, hỏi người lễ tân.
Người phục vụ sững sờ một lát, có chút kinh thường trả lời: “Nhà hàng chúng tôi có chỗ chờ, nhưng chỉ dành cho khách vip, không thể cho người bình thường vào ngồi.”
Thẩm Lãng nghe người phục vụ nói xong cũng chẳng đáp lại, anh lấy điện thoại ra gọi đi.
“Cậu Thẩm...” Đầu dây bên kia là bà chủ của trung tâm thương mại này, Đường Vân.
Thẩm Lãng không hỏi han câu nào, lập tức kể lại chuyện anh muốn đến ăn cơm ở nhà hàng này.
Sau khi anh cúp máy không đến một phút, trong nhà hàng bỗng có một người đeo chiếc thẻ giám đốc nhà hàng trên ngực chạy ra.
Anh ta chạy đến trước mặt Thẩm Lãng, tươi cười, cúi người nói: “Xin chào cậu chủ Thẩm, tôi là giám đốc của nhà hàng này, rất xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu.”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, nói: “Không ngờ nhà hàng của các anh đắt khách như vậy, mau đưa chúng tôi vào trong đi.”
Bà chủ của nhà hàng này cũng không phải ai xa lạ, chính là Đường Vân.
Lúc nãy, sau khi Thẩm Lãng cúp máy, giám đốc nhà hàng đã nhận được cuộc gọi từ chính bà chủ của mình, câu đầu tiên đã mắng chửi anh ta thậm tệ, sau đó dặn dò cẩn thận rằng phải phục vụ cho Thẩm Lãng thật chu đáo. Nghe được cách nói chuyện của Đường Vân, nếu không phải bà ấy đang đi công tác ở nước ngoài thì chắc cũng đã chạy ngay đến để tiếp đón cậu Thẩm rồi.
“Xin mời hai vị đi theo tôi.” Vị giám đốc cúi người, đưa Thẩm Lãng và Chu Linh vào bên trong.
Lúc đi ngang qua người phục vụ khi nãy, Thẩm Lãng nhìn anh ta một cái, một cái nhìn của anh cũng đủ để làm cho vẻ mặt người đó vô cùng lo sợ.
Vào bên trong nhà hàng, vị giám đốc đó đưa họ đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ, cửa sổ lớn sát đất giúp mọi người có thể nhìn thấy rõ quang cảnh của cả thành phố Giang Nam, có thể nói đây là vị trí đẹp nhất, đắt địa nhất của nhà hàng.
“Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?” Vì là khách quý của bà chủ, giám đốc nhà hàng tự mình đem thực đơn ra chờ bọn họ gọi món.
Vì đây là lần đầu tiên đến đây nên trước đó Chu Linh cũng đã quan sát một chút món ăn của những bàn khác.
Đang xem thực đơn, Chu Linh đột nhiên ngẩng mặt lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía này.
Vẻ mặt Chu Linh hiện lên nét không vui, ăn một bữa cơm mà cũng gặp Quách Vinh, đúng là chán chường.
Đúng lúc đó Quách Vinh cũng vừa đi tới bàn của cô.
“Thật là trùng hợp, bám váy đàn bà cũng bám đến tận đây luôn sao.” Quách Vinh khinh thường nói.
“Anh là Quách Vinh đúng không, tôi cho anh một cơ hội lập tức rời khỏi đây ngay, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng cơm của chúng tôi.” Thẩm Lãng lạnh nhạt nói.
Trong trung tâm thương mại này, Quách Vinh mở ra không dưới năm cửa hàng bán đồ cao cấp, vì vậy đối với nhà hàng anh ta cũng được xem là một khách vip, cho nên giám đốc nhà hàng cũng nhận ra anh ta.
“Ông chủ Quách, có phải là có hiểu lầm gì không?” Vị giám đốc đó không vui hỏi.
Quách Vinh cười lạnh một tiếng, chỉ thẳng vào Thẩm Lãng nói: “Giám đốc Vương, loại người này không xứng để tôi phải hiểu lầm gì đâu, hôm nay tôi muốn ngồi ăn ở bàn này, làm phiền ông đuổi hai người này ra ngoài đi.”
Giám đốc Vương nghe anh ta nói câu đó, vẻ mặt không vui đã dần chuyển sang sự tức giận.
Mà lúc này Quách Vinh đang đứng hất mặt lên trời, dáng vẻ cao ngạo, không để ý thấy sắc mặt của giám đốc Vương đã thay đổi như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT