Nhìn thấy Mã Đại Đảm sắp không thở nổi, lúc này Lý Mạc mới nói: "Tiêu Đại Dũng, trước đưa hắn trở về đi, Thẩm thiếu có chuyện muốn hỏi hắn!"

Tiêu Đại Dũng khịt mũi, sau đó buông Mã Đại Đảm ra.

Mã Đại Đảm nằm trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt hơi xẹt qua tia quẫn bách.

"Anh Dũng...xin anh hãy tha cho em!"

Tiêu Đại Dũng không để ý đến nó, và kéo thẳng cổ áo của Mã Đại Đảm vào trong xe.

Đáng ngạc nhiên là một vài người dân trong làng nhìn thấy cảnh này cũng không bước ra ngăn cản, nhưng trưởng làng Mã lại nhìn Lý Mạc với ánh mắt khó hiểu.

Lý Mạc cười nhạt nói: "Trưởng làng Mã, vị Mã Đại Đảm này trước đây đã từng có giao thiệp với tôi, giờ tôi muốn mượn anh ấy để hỏi chút chuyện."

Trưởng làng Mã xua tay nói: "Đứa nhỏ này, tuy rằng cùng họ Mã, nhưng không phải người trong thôn chúng ta, chỉ là ở trong thôn mấy năm trước. Mấy năm nay hắn ở trong làng phá phách, người trong thôn ai cũng không dám nói hắn! "

“Nếu tôi không nhầm, hôm nay mọi người đến đây đều là do tên này khiêu khích!” Lý Mạc nói.

Trưởng làng Mã gật đầu nói: "Đúng là hắn ta bị xúi giục. Mọi người không tin hắn ta, nhưng hắn lại lấy Lý Đại Hải làm lý do, khiến cho chúng tôi không thể không tin. Đất bị thu giá bèo bọt, trong lòng ai cũng ôm một ngọn lửa nên đã đến đây, nếu lần này Mã Đại Đảm trở về thôn, không biết chừng lại gây thêm rắc rối... "

Trưởng làng Mã chưa kịp nói xong, Lý Mạc đã vỗ vai ông, nói: “Đừng lo lắng về chuyện này, sau này Mã Đại Đảm này sẽ không bao giờ xuất hiện trong thôn nữa! "

Sau khi được trưởng làng Mã liên tục cảm ơn, Lý Mạc quay lại nhìn Tiêu Đại Dũng đưa Mã Đại Đảm rời đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Lãng, Từ Nghị đã liên hệ với cơ sở tài chính của tập đoàn Phi Vũ ngay lập tức. Tất cả kinh phí phá dỡ bảng hiệu phụ đều được chuyển vào thẻ của dân làng trong thời gian sớm nhất.

Từ trên xuống dưới ở làng Mã, đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều cảm kích Từ Nghị và những người khác. Lý Đại Hải, người đã áp bức họ trong nhiều năm, nay đã hoàn toàn biến mất trong cuộc đời họ mãi mãi.

Những tên xã hội đen trong làng đã biến mất tăm. Những người dân trong làng cùng những khoản tiền đền bù này có thể tái định cư ở các thị trấn của quận xung quanh hoặc thậm chí ở thành phố Giang Nam.

Vì sự phiền phức của Mã Đại Đảm, Thẩm Lãng đã vội vã đến Night Emerald Bar sau khi thị sát các công trường xung quanh.

Trong phòng làm việc, Mã Đại Đảm bị Tiêu Đại Dũng nhéo một cái, quỳ xuống trước mặt Lý Mạc và Thẩm Lãng.

“Nói đi, ai sai anh dẫn người đến khu văn phòng tạm thời của tập đoàn Phi Vũ gây náo loạn!” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.

"Không phải vậy, tôi nghĩ chiếm đất cần có nhân lực nên mới kêu dân làng đi cùng. Tôi sai rồi, làm ơn tha cho..." Mã Đại Đảm run rẩy nói

Chát!

Mã Đại Đảm chưa kịp nói xong thì Tiêu Đại Dũng đã tát vào má anh ta một cái.

"Làm sao vậy Mã Đại Đảm? Đừng tưởng tao không biết, mày vốn dĩ làm gì có tấc đất nào? Sự thật rõ như ban ngày rồi, hay để tao tính nợ cũ lẫn nợ mới mới mày một thể nhỉ? Với những việc mày đã làm với bọn tao thì chín cái mạng cả mày cũng không trả đủ!”Tiêu Đại Dũng lạnh lùng nói.

Mã Đại Đảm rụt cổ sợ hãi, ôm đầu không dám nhìn Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng.

"Tôi nói...Tôi nói, đừng đánh" Sắc mặt Mã Đại Đảm tái nhợt, ôm đầu liên tục cầu xin.

"Tôi cũng không biết anh ta. Tối hôm đó, có một vài vệ sĩ mặc đồ đen đã xông vào nhà tôi và đưa cho tôi 1 tỉ rưỡi vnđ, để tôi tìm cách xúi giục dân làng phá dỡ.

Khu văn phòng tạm bợ đang làm ăn không ổn lắm, nghe nói sau khi xử lý xong sự cố sẽ đưa cho tôi 3 tỉ... ” Mã Đại Đảm ăn ngay nói thật.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.

Mã Đại Đảm sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước Thẩm Lãng, nói: "Đại ca, tôi thật sự không biết bọn họ. Tôi đã hỏi danh tính của bọn họ nhưng họ không nói gì cả. Nãy anh suýt chút nữa đã đánh chết tôi, giờ tôi rất sợ, làm gì có dũng khí nói dối anh! "

Đến giờ, Thẩm Lãng và những người khác cũng biết rằng Mã Đại Đảm không nói dối.

“Chẳng lẽ là Hoàng Chí Thành?” Lý Mạc đột nhiên nói.

"Không thể là hắn. Mảnh đất đó đã thuộc về chúng ta. Hắn không có lý do gì để làm như vậy cả. Hơn nữa hắn đã biết Lý Đại Hải đang ở trong tay chúng ta, làm sao có thể rửa sạch Vương Huệ bằng nước bẩn chứ! ”Thẩm Lãng nói.

Lúc này, Mã Đại Đảm đột nhiên trợn to hai mắt, bò đến trước mặt Thẩm Lãng, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đại ca, tôi nhớ được giọng nói của những kẻ đó. Giọng của chúng không giống với giọng Giang Nam. "

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Lãng đột nhiên run lên, lập tức đoán được thân phận của đám người này!

Những người này đã tính kế nhằm phá hỏng kế hoạch của Thẩm Lãng, ám toán sau lưng anh, quả thật khiến cho Thẩm Lãng cảm thấy ghê tởm.

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thẩm Lãng, Lý Mạc có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu đoán được là ai?"

Thẩm Lãng gật đầu.

“Vậy thì tôi và Đại Dũng sẽ cử người đi bắt hắn ta, cái loại ác ôn dùng mưu mẹo bẩn thỉu này đâm sau lưng chúng ta thật khiến người khác phải ghê tởm!” Lý Mạc nói.

Thẩm Lãng nhìn Lý Mạc, cười bất lực nói: "Nếu chuyện này thật sự có thể làm được, tôi đã không đau đầu. Anh không cần quan tâm chuyện này, tôi tự khắc có suy tính."

“Đừng lo lắng cho chúng tôi, Thẩm Lãng, anh không tin tưởng chúng tôi sao?” Tiêu Đại Dũng không khỏi bất mãn.

Thẩm Lãng đứng dậy, vỗ vai Tiêu Đại Dũng, sốt sắng nói: “Không phải là tôi không tin tưởng anh, mà là muốn bảo vệ anh. Bởi trong tình thế hiện tại, anh không có khả năng cạnh tranh với những người đó "

Tiêu Đại Dũng sau khi nghe những lời này vẫn có chút không tin, nhưng trái lại Lý Mạc nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Lãng, hiểu được Thẩm Lãng đang đặt nặng chuyện khác trong lòng.

Lý Mạc kéo cánh tay của Tiêu Đại Dũng và nói: “ Đại Dũng, bây giờ chúng ta vừa tiếp quản lực lượng của Lưu Hổ. Bây giờ chúng ta đang ở khu vực ngoại ô của thành phố Giang Nam. Thẩm Lãng đã nói rồi, đối mặt với những người này, nếu chúng ta hành động liều lĩnh thì chẳng khác nào tìm đường chết cả. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. "

Nghe được những gì Lý Mạc nói, Tiêu Đại Dũng chậm rãi gật đầu, không nói gì.

Tiểu khu Nam An.

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Lãng sững sờ, người đang đứng trong thang máy chính là Chu Nghiêm đang mặc một thân váy vóc tinh xảo.

Chu Nghiêm vừa nhìn thấy Thẩm Lãng, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên trầm mặc, không còn vừa nói chuyện vừa cười đùa trên điện thoại như ban nãy nữa.

Sau vụ ẩu đả với Lý Đức tại Night Emerald Bar, Chu Nghiêm nảy sinh ra cảm giác vừa ghét vừa sợ Thẩm Lãng, nhưng thân phận của Thẩm Lãng trong giới ngầm lại khiến Chu Nghiêm cảm thấy ghen tị.

Sợ hãi, không dám lạnh lùng nói với Thẩm Lãng.

Trương Tịnh Di biết rõ Thẩm Lãng không phải là người đến từ thế giới ngầm, nhưng khi biết được Chu Nghiêm không thích Thẩm Lãng nên anh không dám nhắc đến Thẩm Lãng quá nhiều trước mặt Chu Nghiêm.

“Đi chơi muộn như vậy?” Bởi vì hàng xóm là bạn của Trương Tịnh Di nên Thẩm Lãng vẫn lên tiếng chào hỏi trước.

Chu Nghiêm gật đầu, không nói gì, cúi đầu sợ hãi bước ra khỏi thang máy.

Nhìn Chu Nghiêm vội vàng rời đi, Thẩm Lãng bất lực thở dài.

Chu Nghiêm trông vô cùng xinh đẹp sau khi được trang điểm kỹ lưỡng.

Chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ càng tôn lên vóc dáng yêu kiều của Chu Nghiêm, đặc biệt là đôi chân dài miên man dưới ánh trăng khiến cho không ít đàn ông phải khát cầu.

Trông cực kỳ hấp dẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play