Nghe được những gì Thẩm Lãng nói, Lý Mạc do dự.

Nghĩ rằng mình mất mẹ, mất con và mất cả vợ, nếu có thể chọn cái chết thì đã chết rồi, không ai hiểu hơn Lý Mạc cảm giác đó đau đớn như thế nào.

Lúc này, Lý Mạc từ trong túi lấy ra một bao thuốc, đưa cho Thẩm Lãng một điếu.

Sau khi hít sâu một hơi thuốc, Lý Mạc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nói: "Cám ơn cậu, nếu hôm đó không có cậu có lẽ tôi đã chết ở đấy rồi."

"Đôi khi tôi nghĩ, nếu không phải là cậu cứu tôi, thì tôi đã có thể đoàn tụ với vợ con tôi ở bên dưới!"

"Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra rằng, mình sống không phải chỉ để trả thù cho họ, mà còn để lấy lại những gì đã mất trước đây. Vinh quang này thuộc về tôi cũng thuộc về hai người họ!"

Nghe vậy, Thẩm Lãng gật đầu nói: "Yên tâm, không lâu nữa anh sẽ là niềm tự hào của bọn họ!"

Sau khi trở lại quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, không đầy nửa giờ Hoàng Chí Thành đã hoàn thành việc chuyển nhượng quyền phát triển khu đất ở khu Tân Hải.

Hoàng Chí Thành đích thân dẫn người đến quán bar để mượn Vương Huy.

Bước vào phòng bar, nhìn thấy Thẩm Lãng, ánh mắt Hoàng Chí Thành phát ra một luồng sát khí nồng nặc.

Nhưng Thẩm Lãng lại bày ra vẻ mặt như không có gì, ngồi trên ghế ông chủ uống trà, hút thuốc.

“Ông chủ Hoàng, biểu hiện của anh hôm nay khiến tôi rất bất ngờ!” Ngay khi Hoàng Chí Thành chuẩn bị rời đi, Thẩm Lãng đột nhiên nói.

Hoàng Chí Thành sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Lãng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn ngạc nhiên cái gì nữa? Đất đai là của anh, hợp đồng cũng ở trong tay anh, giờ toàn bộ khu Tân Hải là của tập đoàn Phi Vũ, có thể nói là Phi Vũ một mình nắm quyền, không bao lâu nữa Phi Vũ sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố Giang Nam! "

Thẩm Lãng lắc đầu cười nói: "Chuyện này đối với tôi không quan trọng, cho dù không chuyển nhượng quyền phát triển khu đất, tập đoàn Phi Vũ vẫn sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố Giang Nam, điều khiến tôi ngạc nhiên là, sao đối với anh đây không phải là sự lựa chọn tốt nhất? "

Hoàng Chí Thành sửng sốt một chút, không ngờ Thẩm Lãng lại kiêu ngạo như vậy.

Ngay cả Liên Thiền Vân cũng không để trong mắt!

Hoàng Chí Thành hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà rời đi.

Đúng là Hoàng Chí Thành đã tìm thấy Thiền Vân, nhưng anh ta trời sinh đã là cao thủ, nhưng nếu Thiền Vân được yêu cầu ra tay cứu Vương Huy hoặc giải quyết Thẩm Lãng, Hoàng Chi Thành tự hỏi bản thân rằng anh ta có năng lực, hay có xứng đáng để Thiền Vân vì mình mà ra tay không.

Thiền Vân có thể giúp Hoàng Chi Thành cảnh cáo Thẩm Lãng, hoàn toàn là để trả ơn nhân tình của anh ta.

Năm đó Thiền Vân bị kẻ thù truy lùng, đã trốn trong một nhà kho của Hoàng Chi Thành.

Khi vừa đói vừa lạnh, lại bị kẻ thù của mình chặn đường và sắp chết, đúng lúc đó Hoàng Chí Thành đã mang người đến, giúp Thiền Vân chạy thoát khỏi kẻ thù.

Kể từ đó, Thiền Vân đồng ý với Hoàng Chí Thành, nợ anh ta một nhân tình.

Lúc đó, Hoàng Chi Thành rất bối rối, vì anh ta không phải đưa người đến nhà kho cứu Thiền Vân, mà là do trong kho có một lô hàng Hoàng Chi Thành nhập lậu, nhìn thấy kẻ thù của Thiền Vân đến kho hàng của mình, anh ta cho rằng nhóm người này đang gấp rút lấy hàng đi, nên mới mang người tới đuổi bọn chúng.

Sau đó, đương nhiên Thiền Vân biết chuyện này, nhưng anh ta không nói gì, dù sao cũng tính là Hoàng Chí Thành giúp anh ta một lần rồi.

Vì vậy, hành động thiếu suy nghĩ mà Thiền Vân làm cho Hoàng Chí Thành, coi như là trả ân tình trước kia rồi.

Ngày hôm đó sau khi rời khỏi nơi ở của Thẩm Lãng, Thiền Vân ngay lập tức rời khỏi thành phố Giang Nam.

Tuy nhiên Thẩm Lãng đã dò hỏi ở nhiều nơi trong thành phố Giang Nam, nhưng không có tin tức gì, vậy nên anh mới nghĩ đến việc đến phòng tập boxing dưới lòng đất để ép Thiền Vân ra mặt.

Ngày hôm sau, thông tin Tập đoàn Phi Vũ mua lại quyền phát triển khu Tân Hải với mức giá bí ẩn đã xuất hiện trên trang nhất của thành phố Giang Nam.

Tin tức này khiến Tập đoàn Phi Vũ trở nên nổi tiếng, giành được quyền phát triển mảnh đất mới tại khu Tân Hải, đồng nghĩa với việc toàn bộ miếng bánh lớn của khu Tân Hải đã về tay Tập đoàn Phi Vũ. Trong mười năm hoặc thậm chí nhiều thập kỷ tới, sẽ có một sự thay đổi đối với toàn bộ nền kinh tế thành phố Giang Nam.

Và Tập đoàn Phi Vũ sẽ trở thành người dẫn đầu trong toàn bộ thời gian đó.

Rất nhanh sau đó, kế hoạch phát triển tương lai và phát triển khu đất từ Hoàng Chi Thành đã được đưa vào kế hoạch của Tập đoàn Phi Vũ.

Toàn bộ nhân viên của Tập đoàn Phi Vũ đang phối hợp thực hiện các nhiệm vụ khác nhau một cách chặt chẽ, Từ Nghị cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cùng lúc đó, chủ tịch kiêm kiểm soát viên thực tế của Tập đoàn Phi Vũ Thẩm Lãng, không chỉ đang rất nhàn hạ, anh đang trên chiếc xe 9526 đi đến khu phát triển khu Tân Hải để kiểm tra.

“Cậu chủ, gần đây Tập đoàn Phi Vũ đang trên đà phát triển, và Thẩm Tư Nguyên bên kia cũng đã có chút động đậy rồi!” 9526 nói.

Thẩm Lãng cười bất lực, nói: "Kệ anh ta, thủ đoạn của anh ta giờ không còn uy hiếp tôi nữa. Sau khi tôi thu thập được mười nhà giàu có, quyền thế nhất Giang Nam, Thẩm Tư Nguyên làm gì còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi nữa! "

Về tin tức của Thẩm Tư Nguyên, Mộc Hồng Diệp tối qua đã nói với anh.

Kể từ khi việc giam lỏng Thẩm Tư Nguyên được dỡ bỏ, sản phẩm này vẫn luôn nóng lòng muốn thử, muốn gây phiền phức cho Thẩm Lãng, tóm lại là không muốn Thẩm Lãng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dòng tộc giao phó.

Rất nhanh, một tòa nhà hai tầng cũ kĩ đổ nát xuất hiện trong tầm nhìn của Thẩm Lãng.

Bởi vì quyền phát triển đã được xác nhận, nơi này trong tương lai sẽ bị phá bỏ.

Và các loại máy xúc, xe tải cũng đậu xung quanh tầng hai, đây cũng là để chuẩn bị công tác phá dỡ.

Không đợi Thẩm Lãng xuống xe, đã thấy hai nhóm người đột nhiên xuất hiện ở ngã tư, đi về phía tầng hai.

Nét mặt những người trong nhóm đó trông không có thiện cảm cho lắm, quần áo của cũng họ giống như những người nông dân bình thường.

Một lúc sau, hai nhóm người xúm lại, người cầm đầu là một thanh niên da đen gầy gò.

Nhìn kỹ lại, những người đó vẫn cầm gậy và xẻng trên tay.

9526 thấy vậy thì cau mày nói với Thẩm Lãng: "Cậu chủ, cậu muốn gọi Lý Mặc mang theo người tới không? Nhóm người này có thể là tới đây gây náo loạn!"

Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Cô xem, đám người này rõ ràng mặc quần áo giống nông dân, nếu là người trong thế giới ngầm, ban ngày bọn họ cũng không dám tụ tập làm loạn nhiều người như vậy. Tôi xuống xe đi xem một chút, cô chờ ở trong xe. "

Tính ra 9526 là một cô gái, nhóm người này nhìn không có ý tốt, cho nên Thẩm Lãng cũng không có ý định để 9526 mạo hiểm đi cùng mình.

Mặc dù kỹ năng của 9526 rất tốt.

Nhưng sau khi Thẩm Lãng xuống xe, 9526 vội vàng xuống xe đi đến bên cạnh Thần Lãng, vẻ mặt không vui nói: "Chủ nhân, cậu không cho tôi đi là xem thường tôi phải không? Ở đây ngoài cậu ra, kĩ năng của tôi chính là tốt nhất. "

Thẩm Lãng bất lực cười, thấy 9526 kiên trì như vậy, Thẩm Lãng cũng không nói thêm gì nữa, đi về phía tầng hai.

Các nhân viên trong khu vực văn phòng tái mặt khi nhìn thấy nhóm người tới uy hiếp, người phụ trách ở đây là chủ quản Lưu cũng rất hoảng loạn.

“Nhanh lên… nhanh gọi điện cho giám đốc Từ và hỏi xem khi nào thì nhóm chịu trách nhiệm về dự án này sẽ đến!” Chủ quản Lưu nói với nhân viên.

"Vẫn đang trên đường..." nhân viên nói.

"Hay là... hay là chúng ta đi trước đi, tôi sợ nếu bọn họ thật sự đụng tay, mấy người chúng ta không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng!"

Lúc này một vài nhân viên đã có ý định bỏ chạy, dù sao thì bên kia có rất nhiều người, họ thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play