“Anh! Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Hướng Ca vừa vô cùng kinh ngạc, lại vừa phẫn nộ.

“Tôi đã nói rồi, tôi và bố của anh ngồi một bàn, anh lại không tin, hiện tại tin tưởng rồi chứ.” Thẩm Lãng cười cười.

Lúc này, Hướng Thiên cấp tốc nhìn về phía con trai, hỏi: “Hướng Ca, không phải là con thật sự bị anh ta đem đầu ấn vào trong bồn cầu chứ?”

Bị bố của mình hỏi như vậy, Hướng Ca ngược lại không có nói thật.

Anh ta lắc đầu phủ định, trả lời lại: “Bố, bố không nên tin anh ta. Một người sống sờ sờ như con, làm sao có thể để anh ta ấn vào trong bồn cầu, con lại không phải kẻ ngu, anh ta coi như có bắt nạt được người khác cũng không dám bắt nạt đến trên đầu của con đây.”

Hướng Ca nhanh chóng phủ nhận, là bởi vì ở trong căn phòng này toàn là người của năm gia tộc lớn đang ngồi, còn có một người hội trưởng thương hội, anh ta gánh không nổi người này.

Nếu để những nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Giang Nam này biết, anh ta bị Thẩm Lãng ấn vào trong bồn cầu gội đầu, sẽ bị các gia tộc khác chê cười đến chết mất.

Thế nhưng Hướng Thiên chú ý tới trên đầu con trai có nước, trên người còn tản ra một mùi kỳ lạ.

Ông ta liền biết, con trai khẳng định là bị Thẩm Lãng ấn vào trong bồn cầu, nhưng ông ta cũng không chơi nổi người này.

Đường đường là cậu chủ cả của nhà họ Hướng, người thừa kế tương lai của gia tộc, lại bị người ta ấn vào trong bồn cầu gội đầu, cái này nếu là truyền đi, chẳng phải là sẽ bị cái gia tộc quyền thế khác chê cười chết sao.

“Khụ khụ.” Hướng Thiên ho khan hai tiếng đối với con trai, đưa mắt liếc ra hiệu cho anh ta một cái.

Sau đó, Hướng Ca liền rõ ràng ý tứ của bố anh ta.

Hướng Thiên không muốn để cho con trai ở đây lâu, cùng Thẩm Lãng có ân oán gì, chờ trở về rồi hãy nói.

Hiện tại trong trường hợp này, cũng hoàn toàn không thích hợp để tiếp tục đọ sức cùng Thẩm Lãng, mà Hướng Thiên cũng sợ con trai bị loại chuyện này truyền đi, bị người ta nhạo báng.

Hướng Ca nói với mấy người Lôi Lực, Lăng Vân, Dương Kim, Bạch Hùng, Trịnh Nam Sơn: “Các vị ông bà cô chú, con còn có việc nên đi trước, các vị ăn uống ngon miệng ạ.”

Nói xong, Hướng Ca liền muốn rời đi, rời khỏi căn phòng VIP này.

Thế nhưng Thẩm Lãng làm sao có thể tùy tiện thả người đi như vậy.

Anh ta muốn đến thì dễ dàng, nhưng muốn đi thì khó rồi đây.

“Hướng Ca, nghe nói anh không muốn để cho tôi sống sót rời khỏi khách sạn đây, là thế này phải không?”

Trong khoảnh khắc Hướng Ca quay người muốn rời khỏi đây, Thẩm Lãng lập tức gọi anh ta lại.

Giờ phút này, Dương Kim cũng rất có nhãn lực độc đáo đưa lên một câu: “Hướng Ca, cậu cùng anh Thẩm là chuyện thế nào? Có thù hận gì là không thể hóa giải sao? Làm gì nói ra lời nói nặng như vậy, còn không để anh Thẩm sống sót rời khỏi đây.”

Dương Kim hỏi lên như vậy, trong nháy mắt Hướng Ca luống cuống, mặc dù cậu chủ như anh ta không phải là dạng người giàu có phổ thông, trí thông minh cùng EQ cũng rất cao, nhưng hôm nay việc này đặc thù, đối thủ mà anh ta đối mặt là Thẩm Lãng.

“Cũng... Cũng không nhiều việc lắm... Chính là... Chính là tôi cùng anh ta nói đùa thôi.” Hướng Ca cười cười xấu hổ.

Sắc mặt Hướng Thiên tái xanh, nhìn thấy con trai hốt hoảng như vậy, không đủ trấn định, cái này khiến ông ta có chút cảm giác chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép.

“Hướng Ca, anh Thẩm là bạn bè của tôi, cậu nhớ kỹ, không nên thương tổn đến anh ấy.” Dương Kim dặn dò.

Trên mặt Hướng Ca lộ vẻ khó xử, trong lòng của anh ta không ngừng kêu khổ: ‘Bây giờ không phải là tôi bắt nạt anh ta, là anh ta ức hiếp tôi đấy à, vừa rồi còn đem đầu của tôi ấn vào trong bồn cầu gội đầu đây này.’

“Hướng Ca, cậu có đang nghe tôi nói chuyện hay không? Trên mặt Dương Kim lộ vẻ không vui.

“Có, có, được, được, con sẽ nhớ kỹ mà chú Dương Kim.” Sau khi Hướng Ca hoàng hồn lại, liên tục gật đầu.

Nhưng Thẩm Lãng lại không nghĩ để Hướng Ca vội vã rời đi.

Anh ta nói để cho anh không sống sót rời khỏi Khách sạn năm sao Kim Sư này, anh ta nghĩ anh ta nói như vậy mà không có chuyện gì sao?

Anh đây cứ như vậy để anh ta tùy tiện nói chơi à?

“Hướng Ca, anh phải xin lỗi tôi! Cho nhà họ Hướng các người mặt mũi, dập đầu thì không cần, nhưng nhất định phải cúi đầu!”

Thẩm Lãng vừa mới mở miệng, trong nháy mắt để sắc mặt Hướng Thiên lập tức biến đổi, trở nên âm trầm.

Nhưng Hướng Thiên cũng không vội vã mở miệng, mà là muốn nhìn một chút, con trai gặp được chuyện này sẽ xử lý như thế nào.

Không nghĩ tới, Hướng Ca lại trực tiếp bị tức đến hét lớn lên: “Trước đó anh đem tôi ấn vào trong bồn cầu, là anh nên nói xin lỗi tôi! Mà không phải là tôi xin lỗi anh! Thẩm Lãng anh sai lầm rồi!”

“Có đúng không? Thế nhưng là trước đó anh nói, tôi cũng không có đem anh ấn vào trong bồn cầu gội đầu mà, làm sao hiện tại lại thừa nhận, anh đây cũng quá không thành thật.” Thẩm Lãng cười.

Mấy người chủ gia tộc ngồi trong bàn cũng không nhịn được cười, bọn họ nhìn thấy con trai Hướng Thiên bị Thẩm Lãng đùa nghịch xoay quanh, quả thực nhịn không được cười.

Việc hợp tác giữa mấy gia tộc lớn này không phải là một khối bền chắc như thép, họ sẽ chỉ lựa chọn đứng về phía lợi ích chung mới có thể đứng chung một khối, kỳ thật cũng không tính mười phần muốn tốt.

Hướng Thiên sắc mặt âm trầm, hướng về phía con trai quát: “Anh ngậm miệng! Đừng nói nữa! Còn không xéo đi nhanh lên!”

Hướng Thiên cực kỳ tức giận, tuy thống hận Thẩm Lãng, nhưng cũng cảm thấy con trai không nên thân.

Lúc này gầm thét, cũng coi là giúp con trai giải vây.

Hướng Ca đầy bụi đất, chính anh ta cũng biết mình làm hư chuyện, sắp bị Thẩm Lãng đùa cho chết.

Ngay tại Hướng Ca lần nữa chuẩn bị rời đi, Thẩm Lãng vẫn gọi anh ta lại, hôm nay không xin lỗi, Hướng Ca tuyệt không thể đi!

“Dừng lại! Tôi để anh đi rồi sao? Đầu tiên nói năng lỗ mãng đối với tôi, lại cùng các vị trưởng bối nói dối, hôm nay anh không xin lỗi,đừng mơ ra khỏi cánh cửa này!”

Thẩm Lãng nhất định phải để Hướng Ca xin lỗi anh, anh mới có thể thả Hướng Ca đi.

Hướng Ca nháy mắt ngây người, ánh mắt trốn tránh, đầu óc đột nhiên giống như là đoạn mất phiến, không biết làm sao.

Mà bố của anh ta Hướng Thiên, thì là trong nháy mắt đứng lên, đối với Thẩm Lãng hét lên: “Thằng nhãi như cậu có ý gì?”

“Không có ý gì, anh ta nói năng lỗ mãng với tôi, nhất định phải xin lỗi tôi!” Thẩm Lãng cũng mười phần cường ngạnh.

Hướng Thiên uy hiếp nói: “Thằng nhãi như cậu, cậu đừng quá mức, đừng cho là Hướng Thiên tôi không dám động tới cậu, hôm nay là trường hợp đặc thù tôi mới không ra tay với cậu, nhưng nếu như cậu được voi đòi tiên, tôi hiện tại liền phế bỏ cậu!”

Thẩm Lãng lại cười lạnh đáp lại nói: “Ít uy hiếp tôi đi, dáng vẻ này cũng không ăn thua gì tôi đâu. Hôm nay tôi muốn con trai ông xin lỗi, nếu không không thể sống rời khỏi đây chính là con trai của ông!”

“Ngông cuồng! Vô tri! Cậu hỏi thăm một chút, nhà họ Hướng chúng tôi ở Giang Nam, đã từng sợ qua ai chưa?” Hướng Thiên rống to.

Ba!

Thẩm Lãng một bàn tay tát tại trên mặt Hướng Thiên.

“Ông có tư cách gì rống to với tôi?”

Một nháy mắt này, sắc mặt Thẩm Lãng tựa hồ lạnh như muốn đóng băng, toàn thân tràn đầy sát khí, cùng uy áp to lớn.

Một tát này, trực tiếp phá vỡ lịch sử.

Trưởng gia tộc giàu có ở Giang Nam, cho tới bây giờ không có một người phụ trách xí nghiệp hạng hai nào dám đánh qua.

Trong lịch sử thương nghiệp ở đất Giang Nam này cũng chưa từng có!

Thẩm Lãng là người đầu tiên!

Một màn này, cũng làm cho các vị trưởng tộc thế gia đang ngồi ở đây sợ ngây người.

Chủ gia tộc nhà họ Hướng bị Thẩm Lãng tát tai, cái này đủ để kinh động toàn bộ Giang Nam.

Lăng Vân, Lôi Lực, Bạch Hùng, Trịnh Nam Sơn, bốn người này đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn người ông ta vốn cho rằng, Thẩm Lãng chỉ là ăn nói tùy tiện, lại không nghĩ rằng thật sẽ ra tay tát tai Hướng Thiên.

Chỉ có Dương Kim rất bình tĩnh.

Ông ta biết rõ, từ lúc Hướng Thiên rống to với Thẩm Lãng, cũng đã xác định được kết cục rồi.

Cậu chủ lớn như anh, sẽ không để Hướng Thiên tùy ý làm càn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play