“Bẩm gia chủ, tôi đang tra xét, đối phương…” Lúc này, quản gia số một của nhà họ Lôi hơi chần chờ.
Lôi Lực thấy Lôi Kiệt ấp a ấp úng thì lớn tiếng chất vấn: “Lôi Kiệt, có chuyện gì thì mau nói đi!”
“Bẩm gia chủ, thông qua camera theo dõi của khách sạn Kim Sư, hình như thằng nhãi đó đi cùng với Dương Kim.” Lôi Kiệt đáp.
“Cái gì? Hội trưởng Dương Kim ư?” nghe tin này, Lôi Lực nhất thời nhíu mày. Ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, vội hỏi thêm: “Còn ai đi cùng cậu ta nữa?”
“Hình như còn có ba người Khâu Sở Các, Thạch Đạt và Tô Tuyết.” Lôi Kiệt đáp.
“Đừng có hình như mãi, ông có thể xác định không?” Lôi Lực dò hỏi.
“Tôi còn chưa thể xác định, bởi vì đây là lời nói của nhân viên phục vụ tầng chín, còn chưa thể khẳng định.” Lôi Kiệt đáp.
Khách sạn Kim Sư là một trong những khách sạn xa hoa nhất Giang Nam. Người tới đây ăn cơm không có tiền cũng có quyền, cho nên tính bảo mật rất cao. Bên khách sạn sẽ không tiết lộ riêng tư của khách hàng cho bên ngoài, dù khách hàng ăn cơm ở phòng riêng nào cũng sẽ không tiết lộ. Cho dù hỏi khách sạn xem camera theo dõi, khách sạn cũng sẽ không cho. Huống chi là các ông lớn như Dương Kim ăn cơm thì hành tung đều sẽ bí ẩn. Lôi Kiệt cũng phải mua chuộc một nhân viên phục vụ ở tầng chín khách sạn Kim Sư mới điều tra được chút tin tức này.
“Nếu không thể xác định thì tiếp tục điều tra đi!” Lôi Lực vẫn chưa hết cơn giận. Nếu chỉ là con cháu nhà họ Lôi ở bên ngoài đánh nhau bị ức hiếp, ông ta còn chưa đến mức tức giận thế này. Nhưng em họ Lôi Hồng của mình bị đánh cho nằm viện, ông ta là gia chủ nhà họ Lôi, đương nhiên phải làm chút gì đó, không thì sẽ gặp áp lực từ phía gia tộc.
Tại bệnh viện đệ nhất Giang Nam, trong phòng bệnh đặc biệt, gia chủ Hướng Thiên của nhà họ Hướng đang vô cũng phẫn nộ. Ông ta nhìn hai cánh tay bị bó thạch cao của con trai, vô cùng đau lòng.
“Tiểu Ca, rốt cuộc con làm sao vậy? Bao nhiêu người mà còn không xử được đối phương hả?”
“Bố, là Trịnh Nam Sơn ngăn cản con.” Hướng Ca đau khổ trả lời.
“Vĩnh Định Hầu làm gì vậy? Mặc dù chúng ta với nhà họ Trịnh không có quan hệ mật thiết cho lắm, nhưng cũng không oán không thù, sao ông ta lại nổi điên?” Hướng Thiên nghi hoặc hỏi.
“Sao con biết chứ. Tóm lại Trịnh Nam Sơn kêu con đừng truy cứu, còn viện cớ, nói là sẽ tổn hại hình thượng nhà họ Hướng.” Hướng Ca đáp.
“Ra tay đánh nhau ở hội trường thương hội Giang Nam thì đúng là sẽ tổn hại hình tượng của tập đoàn Hướng thị, chẳng qua cánh tay của con trai bố bị đánh gãy, sao bố có thể nuốt cơn tức này được?” Hướng Thiên nghiêm túc nói.
“Bố à, bố nói xem Trịnh Nam Sơn đang giúp đối phương sao? Rốt cuộc ông ta có mục đích gì?” Hướng Ca muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân sự việc.
“Khó mà nói. Bởi vì sau khi tay con bị đánh gãy thì ông ta mới xuất hiện ngăn cản con truy cứu đối phương, chứ không phải là giúp con đánh đối phương. Chỉ dựa vào việc này thì không thể chứng minh được điều gì. Tuy nhiên hiện tại thế cục càng ngày càng phức tạp, thằng nhóc đánh con nếu là phó tổng giám đốc của công ty con tập đoàn Phi Vũ thì rốt cuộc nó lấy dũng khí ở đâu?” Hướng Thiên nói.
“Có lẽ là nhất thời xúc động, dù sao…” Nói tới đây, Hướng Ca tự biết mình đuối lý.
“Em họ của con không hiểu chuyện, chẳng lẽ con còn không hiểu chuyện sao? Diễm Diễm đúng là càng ngày càng ngang ngược, lúc nào cũng gây chuyện thị phi ở bên ngoài. Lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì con đừng ra mặt.” Hướng Thiên cảnh cáo con trai.
“Bố à, dù sao Diễm Diễm cũng là em họ của con.” Hướng Ca nói.
“Đừng cho là bố không biết hai đứa không chỉ đơn giản là anh em họ. Trong phòng bệnh chỉ có hai bố con chúng ta, con nói thật với bố đi, bố đã biết chuyện của hai đứa rồi. Con đúng là xằng bậy!” Hướng Thiên nổi giận. Hai cha con nói chuyện rõ ràng là có ẩn ý.
“Bố suy nghĩ nhiều quá. Con với Diễm Diễm không phải là quan hệ đó đâu.” Hướng Ca cau mày phủ nhận.
“Không có ư? Bố đã thấy rồi, hôm đó Diễm Diễm bước ra từ phòng con, vết máu trên ra giường là sao? Con nói xem con đã lớn chừng này tuổi rồi, kết hôn với Linh Linh bao lâu nay không có con, thế mà con còn làm bừa!” Hướng Thiên tức giận đến mức choáng váng. Ông ta cũng mới biết chuyện giữa con trai và cháu gái ngoại của mình từ một tháng trước. Người thông minh vừa thấy liền biết quan hệ giữa hai người. Mặc dù cũng từng có liên hôn giữa hai anh em họ nhà ngoại, nhưng tóm lại cũng là cận huyết. Huống chi tuổi tác của hai bên kém nhau hơi lớn. Quan trọng hơn nữa là Hướng Ca đã kết hôn, lại có quan hệ như vậy với em họ, nếu truyền ra bên ngoài thì nhà họ Hướng sẽ mất hết thể diện, lúc đó sẽ trở thành trò cười của các gia tộc quyền quý ở Giang Nam.
Thấy chuyện này đã bị bố phát hiện, Hướng Ca chột dạ giải thích: “Bố à, là Diễm Diễm chủ động tiếp cận con, hôm đó con say rượu, sau đó con bé vào phòng con, con tưởng con bé là Linh Linh nên mới…”
“Nói hươu nói vượn! Hôm đó con không hề uống rượu, hơn nữa quan hệ của hai đứa không phải mới ngày một ngày hai đúng không? Kể từ năm ngoái, hai đứa thường xuyên đi chơi với nhau. Sau khi kết hôn, con từng dẫn Linh Linh đi chơi mấy lần? Trừ hưởng tuần trăng mật, những lần khác con từng dẫn Linh Linh đi chơi chưa? Nhưng con với Diễm Diễm đã chơi hết từ nam ra bắc. Con đúng là một thằng khốn nạn!”
Hướng Thiên tức giận đến tái mặt. Ông ta không ngờ con trai mình với cháu ngoại gái đã đến mức này rồi. Đừng nói là nhà con dâu Linh Linh sẽ không đồng ý, ngay cả gia chủ nhà họ Hướng là ông cũng cảm thấy đó là sự sỉ nhục!
Hướng Ca biết chuyện giữa mình và Lữ Diễm Diễm đã bị Hướng Thiên phát hiện, không thể che giấu được nữa.
“Bố, con… con chỉ nhất thời hồ đồ.” Hướng Ca xấu hổ đáp.
Vẻ mặt Hướng Thiên càng ngày càng nghiêm túc, đôi mắt ông ta như phun lửa: “Lập tức cắt đứt quan hệ với Lữ Diễm Diễm, cũng không được âm thầm liên lệ với nhau nữa! Con còn phải tranh thủ sinh một đứa con với Linh Linh, nối dõi tông đường cho nhà họ Hướng chúng ta! Cả nhà chỉ có mình con là con trai thôi, bất hiếu có ba, không con lớn nhất! Lữ Diễm Diễm đúng là thứ đê tiện, mẹ nó, sau này nó còn dám bước vào cổng nhà họ Hướng nữa, bố sẽ đánh gãy chân nó!”
Hướng Thiên vô cùng phẫn nộ. Thực ra không hề giống như Lữ Diễm Diễm từng nói. Lữ Diễm Diễm từng đe dọa Thẩm Lãng rằng ông cậu Hướng Thiên rất thương cô ta, đối xử với cô ta như con gái ruột. Nhưng thực tế Hướng Thiên chẳng ưa gì người nhà họ Lữ. Em gái ông ta trước kia gả cho nhà họ Lữ, ông ta làm anh trai cũng không đồng ý. Bởi vì nhà họ Lữ và nhà họ Hướng môn không đăng hộ không đối, chỉ là gia tộc hạng hai trong vùng, ông ta không coi trọng họ. Nhưng em gái ông ta vẫn cố chấp muốn gả cho nhà họ Lữ, kết quả là em gái bị chồng phản bội, dẫn tới em gái ông ta tự sát qua đời.
Từ đó, Hướng Thiên đã chán ghét và kháng cự người nhà họ Lữ, không muốn quá thân cận với nhà họ Lữ. Hướng Thiên căm hận nhà họ Lữ, cho nên cũng chẳng ưa gì cháu gái ngoại Lữ Diễm Diễm. Chẳng qua Lữ Diễm Diễm coi nhà họ Hướng là chỗ dựa nên chủ động tiếp cận nhà họ Hướng. Bây giờ còn trà trộn với anh họ mình.
Trong lòng Hướng Thiên rất chán ghét, mặc dù ông ta cũng thất vọng về con trai, nhưng dù sao cũng là con ruột mình, còn là dòng độc đinh của nhà họ Hướng. Cho nên ông ta chỉ có thể trách phạt cháu gái ngoại Lữ Diễm Diễm. Hướng Thiên còn có thể ác độc hơn nữa, đánh gãy hai chân không phải là ác nhất. Vì danh dự của nhà họ Hướng, ông ta thậm chí có thể đưa cháu gái ngoại đi gặp Diêm Vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT