Ba vị cậu chủ nhà họ Lăng cùng Lưu Thúy Hoa nghe Thẩm Lãng nói vậy thì ngây người
Họ vốn tưởng rằng Thẩm Lãng sẽ bị dọa chạy, kết quả Thẩm Lãng còn muốn đánh họ.
“Mày đùa đấy hả? Mày có hai người, trong đó vẫn là một người phụ nữ, chẳng lẽ mày còn muốn làm gì bọn tao?”
“Thằng nhãi này có lẽ uống mấy bình rượu rồi, sao cứ mơ mộng hão huyền thế nhỉ!”.
Truyện Trọng Sinh“Tao thấy nó điên rồi! Không biết trời cao đất rộng!”
Đám người Lăng Hỏa không rõ Thẩm Lãng định làm gì.
Mà Thẩm Lãng lại cười lạnh nói: “Thấy mấy con ruồi bọ gây ảnh hưởng nghiêm trọng khẩu vị của tôi, tôi thu thập mấy con ruồi bọ mà thôi, cứ có ý gì khác đâu?”
Nghe vậy, người nhà họ Lăng lại nổi điên. Thế này là thế nào? Thằng nhãi này điên rồi à? Nó chỉ có mỗi hai người mà còn muốn đấu với bao nhiêu người nhà họ Lăng chúng ta ư?
Nhà họ Lăng họ thật sự ngây người vì hành động của Thẩm Lãng.
Đang lúc họ còn bị vây trong mông lung. Lúc này Thẩm Lãng ra lệnh với nữ quản gia bên cạnh.
Nữ quản gia nhanh chóng ra tay.
Cô bình tĩnh bước đi một cách quái dị, nhanh chóng xuyên qua đám người nhà họ Lăng.
Đừng nhìn quản gia thân nhẹ như yến, nhưng ra tay lại không nhẹ chút nào.
Mỗi một quyền, một chưởng, một chân của cô ấy, đều khiến người ta phải kinh ngạc, có thể nói là thẩm mỹ bạo lực.
Không đến hai phút, nữ quản gia đã đánh gục hết người của nhà họ Lăng.
Lưu Thúy Hoa cùng ba đứa cháu nhà họ Lăng đều kinh ngạc đến mức sợ ngây người.
Họ mang năm mươi người của nhà họ Lăng đến trà lâu quan sát, tất cả đều bị đánh cho thê thảm, ngã xuống đất không dậy nổi.
Phải biết rằng, những người này là do gia tộc tuyển chọn, đều từng trải qua huấn luyện đặc thù, còn mạnh hơn đội cảnh sát bình thường.
Dù vậy, năm mươi người thực lực không tầm thường như vậy mà lại bị mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh Thẩm Lãng bên cạnh giải quyết dễ dàng, thậm chí trong thời gian chưa đến hai phút.
Hiện tại, Lưu Thúy Hoa cùng mấy người Lăng Hỏa rốt cục hiểu được, tại sao Thẩm Lãng ở đối mặt nhiều người nhà họ Lăng như vậy mà còn có thể biểu hiện không hề lo lắng.
Đánh mấy con ruồi bọ, không cần phiền Thẩm Lãng đích thân động thủ, mang theo vị quản gia này bên cạnh là để giúp anh xử lý lũ người bẩn thỉu này, cũng có thể nói là rác rưởi.
Mấy người nhà họ Lăng này trong mắt Thẩm Lãng chính là một đám là rác rưởi!
Giải quyết xong đám tiểu tốt này, Thẩm Lãng nhìn Lưu Thúy Hoa, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh như băng.
Mà Lưu Thúy Hoa cũng nhận thấy được biểu cảm của Thẩm Lãng, bỗng nhiên bà ta cảm nhận được một tia khí lạnh ập tới.
“Mày đừng xằng bậy! Tao chính là thím của Lăng Vân, nếu Lăng Vân biết mày bất kính với tao, thì ngay sáng mai mày sẽ phơi thây trên đường, không ai dám nhặt xác mày!”
Rất rõ ràng, Lưu Thúy Hoa đang sợ hãi.
“Bà cảm thấy trong mắt Lăng Vân, bà có giá trị quan trọng đến thế sao? Nói trắng ra là, bà chẳng qua chỉ là một người họ hàng của nhà họ Lăng rảnh rỗi nuôi trong nhà, lần này ông ta phái bà chờ công tử Ngoan Nhân, bà cảm thấy ông ta sẽ giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho mỗi mình bà hay sao?” Thẩm Lãng cười lạnh hỏi lại.
Thẩm Lãng đã nhìn thấu chiêu trò của Lăng Vân, hiện tại toàn bộ gia tộc giàu có của Giang Nam, đều coi công tử Ngoan Nhân là mục tiêu hàng đầu, Lăng Vân đương nhiên sẽ không phớt lờ, ông ta căn bản sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho mỗi Lưu Thúy Hoa.
Nghe vậy, Lưu Thúy Hoa vẫn không chịu tỉnh ngộ, bà ta không tin: “Mày chỉ là người ngoài, sao lại biết rõ quan hệ trong gia tộc bọn tao, tao nói cho mày biết, Lăng Vân gia chủ đã hứa hẹn với bọn tao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ lập tức thưởng cho cho bọn tao một căn nhà ở Sky Castle, chắc mày cũng nghe nói về Sky Castle rồi nhỉ, đó chính là khu nhà hào môn của Giang Nam, Lăng Vân gia chủ hứa tặng bọn tao một căn nhà, chứng minh ông ấy cũng đủ tín nhiệm nhà tao!”
“Bà vui vẻ thì tốt rồi, nếu tôi mà là Lăng Vân gia chủ, tuyệt đối sẽ không giao nhiệm vụ này cho một đám ngu ngốc các người.” Thẩm Lãng cười lạnh.
Lưu Thúy Hoa càng bị chọc giận. Song không chờ bà ta đe dọa, Thẩm Lãng trực tiếp liếc nhìn quản gia. Quản gia liền hiểu ý, sau đó cô ấy nhanh chóng ra tay, giải quyết Lăng Thủy.
Lăng Thủy xin tha thứ: “Chị ơi, tha em đi, tha em đi, lần sau em không dám... nữa.”
“Người mà cậu nên xin tha không phải là tôi, mà là cậu chủ của tôi!” Quản gia lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Lăng Thủy lập tức van xin Thẩm Lãng: “Đại ca, van cầu anh đừng đánh tôi, tôi xin dập đầu giải thích với anh, tôi là đồ ngu, tôi là đồ ngu, tôi là đồ ngu...”
Lăng Thủy quỳ trước mặt Thẩm Lãng, không ngừng xin tha, sau đó lặp lại câu mình là đồ ngu.
Thẩm Lãng nhếch môi cười, nhìn lướt qua một đám hèn nhát, nói: “Mày cũng tự biết thân biết phận đấy chứ.”
Thấy thế tính tình nóng nảy của Lăng Hỏa đã chịu được không được hành vi của Lăng Thủy.
“Lăng Thủy, mẹ nó, mày đúng là thằng hèn, mày sợ nó làm gì, chúng ta là nhà họ Lăng, ba cậu chủ của nhà họ Lăng a, thằng nhãi này là cái thá gì, cho dù nó cùng với mụ đàn bà kia có bản lĩnh thì cũng không dám làm gì chúng ta, đừng quên bên kia đường chính là hội trưởng thương hội, người nhà chúng ta đều ở bên kia đấy, nó tuyệt đối không dám động thủ với chúng ta!”
Lăng Hỏa luôn luôn nóng nảy, cũng là cậu hai của nhà họ Lăng, ra tay vô cùng tàn nhẫn, làm việc ác nhiều nhất.
Lập tức, Lăng Hỏa tiếp tục nhục mạ đe dọa Thẩm Lãng: “Thằng nhãi này, mày đừng tưởng rằng mày giỏi đánh nhau lắm, thời đại này không phải có thể sinh tồn bằng quyền cước, nhà họ Lăng tao đây thế lực khổng lồ, sản nghiệp trải rộng các ngành các nghề, quen biết với giới quyền quý ở Giang Nam, mày tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra được đâu, nhà họ Lăng bọn tao muốn tra tấn thứ tép riu như mày quả thực dễ như trở bàn tay, chẳng qua lúc trước mày còn chưa đủ tư cách bị nhà họ Lăng nhằm vào, nhưng nếu hôm nay mày đánh bọn tao thì mày sẽ trở thành kẻ thù cả nhà họ Lăng!”
Đối mặt với lời đe dọa của Lăng Hỏa, Thẩm Lãng chỉ lạnh mặt.
Chính là tép riu, cũng dám uy hiếp mình?
Mà quản gia cũng là nhịn không được, cô nghe được Lăng Hỏa nói cô là “mụ đàn bà” thì trực tiếp nổi giận.
Ngay sau đó, Lăng Hỏa liền bị quản gia túm lại, sau đó dứt khoát ném xuống từ cửa sổ.
Nơi này là tầng ba, khoảng cách mặt đất ít ra cũng phải có cái hơn mười mét, rơi xuống thì không chết cũng phải tàn phế.
Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, Lăng Hỏa ngã trên mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.
Mà đám người Lăng Thủy, Lăng Mộc, Lưu Thúy Hoa thị sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Chúng đều không thể ngờ được rằng đối phương thật sự sẽ ra tay.
Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn mấy người mày, lạnh giọng nói: “Tôi uống trà ăn điểm tâm cũng không được yên thân, lũ tép riu các người đúng là chán sống!”
Đám Lưu Thúy Hoa đã hoàn toàn không dám phản kháng.
Trước mặt Thẩm Lãng, chúng như con kiến, vội vàng quỳ xuống xin tha.
“Thực xin lỗi, là tôi mạo phạm ngài, xin ngài tha cho chúng tôi.”
“Tôi không biết ngài là cậu chủ nhà ai, chỉ xin ngài tha thứ cho bọn tôi.”
“Về sau chúng ta chính là bạn, ngài chính là bạn của nhà họ Lăng chúng ta.”
Nhưng Thẩm Lãng cũng không có ý định buông tha mấy thứ tép riu này
“Bạn? Chỉ bằng lũ tép riu các người mà cũng xứng trở thành bạn của tôi ư?”
Bỗng nhiên, Thẩm Lãng dời mắt về phía quản gia, ra lệnh: “Ném đi!”