Giáo sư Tào Côn nhìn về phía Thẩm Lãng với vẻ mặt tức giận.
“Làm gì? Đương nhiên là cứu người rồi. Hai người nghiên cứu lâu như vậy, chỉ khiến bệnh tình của bệnh nhân thêm trầm trọng mà thôi.”
Thẩm Lãng chẳng thèm quan tâm tới điều gì, cho dù ông ta có là Viện trưởng Viện y học, anh cũng chẳng khách khí.
“Tôi biết, tôi và Giáo sư Danh đang tích cực tìm phương án chữa trị. Việc này không thể vội vàng được, cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong một chốc một nhát. Hơn nữa, bệnh nhân còn chưa kiểm tra toàn diện. Nếu đi bệnh viện để đăng ký, sau đó kiểm tra thì sẽ phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc hơn bây giờ.”
Giọng điệu của Tào Côn vô cùng nghiêm túc, cố gắng để khống chế tình cảnh.
Nhưng không ngờ, Thẩm Lãng lại nói thẳng: “Nếu một thầy thuốc đông y không thể nắm được bệnh tình của bệnh nhân thông qua mạch tượng, còn phải nhờ máy móc đánh giá thì tôi có thể nói bản lĩnh không ra sao. Hơn nữa, bệnh tình của người phụ nữ này không đơn giản như các người nghĩ. Lúc trước, khi tôi bắt mạch cho người phụ nữ trẻ này đã phát hiện bệnh của cô ấy đang chuyển biến xấu rất nhanh. Sắp tới tình trạng không có thuốc chữa nữa, vì thế nhất định phải tiến hành châm cứu cho bệnh nhân.”
Thẩm Lãng lập tức trách cứ Tào Côn, không phải lúc nào muốn làm người hiền lành cũng thuận lợi. Ông ta không thể ngờ rằng anh lại nói thẳng trước mặt mọi người như vậy. Hơn nữa, Thẩm Lãng còn khiến Tào Côn không thể tìm ra được lý do nào để phản bác.
Đúng là tình huống khó giải quyết, ông ta cảm thấy khí thế của bản thân hoàn toàn bị anh áp chế. Thậm chí, Tào Côn còn cho rằng Thẩm Lãng nói không sai. Thân là một người theo đông y lâu năm thì phải tự tin, nắm được tình hình của bệnh nhân qua mạch tượng.
Ông ta cũng hiểu rõ đạo lý này. Chuyện nói dùng máy móc để kiểm tra chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian. Tào Côn muốn tìm được cách chữa trị, muốn chứng minh y thuật của Viện y học đại học Nam Phong.
Ông ta là viện trưởng, là đại biểu cho y thuật cao nhất của toàn bộ Viện y học. Nếu ngay cả ngày làm viện trưởng như Tào Côn cũng không đưa được ra phương án trị liệu, những người khác cũng chẳng thể đưa ra được.
Áp lực của ông ta rất lớn. Lúc này đây, Tào Côn vẫn còn đang mơ hồ, không biết có nên thừa nhận bản thân không thể đưa ra phướng án chữa trị hay không, hay là tiếp tục kéo dài thời gian.
“Giáo sư Côn, ông nên nghĩ cho kĩ. Danh tiếng của Viện y học đại học Nam Phong quan trọng, hay là trị bệnh cứu người quan trọng hơn. Làm một người theo nghề y, hơn nữa còn ở vị trí mà không phải người thầy thuốc bình thường nào cũng ngồi được, chẳng lẽ không nên đặt mục tiêu cứu người lên hàng đầu sao?” Thẩm Lãng lại truy hỏi tiếp.
Trên mặt Tào Côn lộ ra vẻ căng thẳng, ông ta liếc nhìn người phụ nữ kia, trong lòng càng giãy dụa khổ sở. Cuối cùng, Tào Côn cũng đưa ra lựa chọn, thừa nhận bản thân không đưa ra được phương án trị liệu.
“Tạm thời, tôi và Giáo sư Danh chưa kết luận được phương án điều trị.”
Cuối cùng ông ta cũng thừa nhận, giữa danh tiếng của học viện và việc cứu người, ông ta lựa chọn bệnh nhân. Tào Côn biết sau khi bản thân nói ra câu này sẽ có nghĩa là gì. Quả nhiên, sau khi ông ta thừa nhận đã khiến rất nhiều người kinh ngạc tới mức thốt lên.
Đám đồng nghiệp kia nhìn Tào Côn với vẻ khó có thể tin được. Ông ta là viện trưởng, ngay cả Tào Côn cũng không thể đưa ra nổi phương án điều trị, thế thì bệnh của người phụ nữ này chưa trị như thế nào?
Quan Chi Danh cũng tỏ ra căng thẳng, không biết mở lời như thế nào. Hai người đứng đầu Viện y học đại học Nam Phong, nhưng lại bó tay với bệnh của người phụ nữ kia. Thế thì bệnh của cô ấy có còn chữa được không?
Vào thời khắc này, Thẩm Lãng nhìn về phía Tào Côn nói: “Giáo sư Côn, bây giờ tôi sẽ chữa bệnh cho người phụ nữ này.”
Anh vừa nói xong câu đó đã bị rất nhiều người chất vấn.
“Ngay cả Giáo sư Côn và Giáo sư Danh còn chưa tìm ra biện pháp trị liệu hiệu quả. Cậu thì làm được cái quái gì?”
“Không có kim cương thì cũng đừng có ôm đồ việc của đồ sứ. Nếu cậu khiến bệnh nhân chết thì sao? Cậu sẽ bị kiện đấy!”
“Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng có thừa nước đục thả câu. Cậu hãy nhìn nhận rõ hiện thực đi. Nếu Giáo sư Côn và Giáo sư Danh không trị được bệnh này, chắc chắn cậu cũng chẳng làm được.”
Giây phút này, Thẩm Lãng chẳng bị bất cứ lời nói của ai làm lay động. Trong lòng anh đã có dự tính, suy nghĩ rõ ràng là dùng phương pháp nào đề trị liệu. Người phụ nữ trẻ này vẫn chưa xuất hiện mạch phủ phí, vì thế đối với anh cũng không khó để chữa trị.
Chỉ cần dùng Vô Cực Thần Châm, tìm đúng huyệt vị, sau đó tiến hành châm cứu vào những huyệt vị mà Sư phụ Triệu Linh Xu dạy là được. Điều trị cho mạch tượng không bình thường trở lại bình thường, lúc đó bệnh sẽ khỏi.
Anh cất bước tới trước mặt người phụ nữ kia.Trên mặt cô ấy là vẻ căng thẳng. Nếu nói tin tưởng hoàn toàn, giao nhiệm vụ cứu mạng mình cho Thẩm Lãng thì là điều không thể. Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên họ gặp mặt. Hơn nữa, tướng mạo của anh còn trẻ hơn so với những người khác.
Điều này khiến người ta cảm thấy quá trẻ, không có sự lão luyện và kinh nghiệm như những người theo đông y lâu năm. Lại thêm đám giáo sư già nói lời móc mỉa công kích, càng khiến người phụ nữ này hoảng hốt.
Nhưng cô ấy cũng không phải đối Thẩm Lãng tới châm cứu cho mình. Bởi vì thông qua mạch tượng, anh đã chuẩn đoán được bệnh ho khan của người phụ nữ một cách nhanh chóng. Hơn nữa, hai vị giáo sư thâm niên vừa rồi cũng bó tay với bệnh tình của cô ấy. Vì thế người phụ nữ trẻ tuổi bằng lòng cho Thẩm Lãng thử một lần.
Thực ra, cô ấy có thể đi thẳng tới bệnh viện để chữa trị. Nhưng khi nghe thấy lời nói nghiêm túc của Thẩm Lãng, người phụ nữ này lại sợ sẽ mất thời cơ chữa bệnh tốt nhất.
“Không có lệnh của tôi thì cô đừng cử động.” Anh nói với cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.
Châm cứu không phải trò đùa. Nếu châm sai huyệt vị thì không chỉ không chữa hết bệnh, mà có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Vô Cực Thần Châm sẽ đâm vào những huyệt vị hiểm, chỉ bất cẩn một chút là sẽ đi đời nhà ma.
“Được, tôi sẽ không cử động.” Người phụ nữ này vội vàng gật đầu. Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng còn sợ hơn. Cô ấy cực lực khống chế cơ thể để không run rẩy nữa.
Sau đó, Thẩm Lãng bắt đầu châm cứu.
“Lão Côn, ông cứ để kệ cậu ta như vậy à? Lẽ nào ông không lo lắng, không sợ Thẩm Lãng châm cứu khiến bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến xấu à? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, Viện y học đại học Nam Phong chúng ta cũng phải gánh trách nhiệm.”
Quan Chi Danh nhìn Tào Côn, trên mặt là biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Thực ra, trong lòng ông ta cũng rất rối rắm, không thể cam đoan là Thẩm Lãng có thể chữa khỏi cho người phụ nữ kia không. Nhưng chuyện đã tới nước này, Tào Côn chỉ đành để anh thử một lần.
“Xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!” Ông ta nghiêm túc đáp lại.
“Lão Côn, chưa chắc chúng ta đã gánh nổi trách nhiệm này. Việc này liên quan tới danh tiếng của Đại học Nam Phong, chỉ cần đi sai một bước là mặt mũi của tôi và ông cũng khó mà giữ được. Danh dự của Đại học Nam Phong cũng sẽ bị liên lụy.” Quan Chi Danh biện luận dựa vào lý lẽ, định khuyên Tào Côn ngăn Thẩm Lãng lại.
Nhưng ông ta tự biết y thuật của mình còn thiếu sót, không có năng lực cứu người phụ nữ kia ngay tại đây. Vì sao không cho anh thử một lần chứ? Ông ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc bản lĩnh của Thẩm Lãng tới đâu. Anh là một kẻ tầm thường chỉ biết ba hoa, hay là thiên tài trăm năm khó gặp.
Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.
“Lão Danh, cứ để Thẩm Lãng thử một lần đi. Nhỡ đâu cậu ta có thể có cách gì chữa cho người phụ nữ kia thì sao. Như vậy cũng coi như là làm một việc thiện.”
Thật ra, Tào Côn rất hy vọng la Thẩm Lãng thành công. Sau đó, ông ta sẽ tiến cử anh với Viện y học đại học Nam Phong. Nhất định tương lai của Thẩm Lãng sẽ rộng mở.
“Nhưng lão Côn à, ông có nghĩ tới chuyện lỡ như cậu ta không thành công, chúng ta sẽ đối mặt với cái gì không?” Quan Chi Danh sốt ruột nói.
“Đương nhiên là tôi đã nghĩ tới rồi, chuyện này không liên quan gì tới ông. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh tất cả trách nhiệm, không liên quan gì tới ông cả!” Tào Côn nhắc lại lần nữa.
Ngay lúc hai người đang cãi nhau, Thẩm Lãng đã dùng Vô Cực Thần Châm để đâm vào những huyệt đạo quan trọng. Trên lưng và trán của người phụ nữ kia đều cắm đầy kim châm cứu, giống như con nhím vậy. Thoạt nhìn rất đáng sợ.
Thẩm Lãng thì đang đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.”
Đã đến lúc rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT