Ngay cả hai hai vị giáo sư thâm niên là Tào Côn và Quan Chi Danh cũng đều cảm thấy ngạc nhiên. Hai bọn họ nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Thực ra, bản thân anh cảm thấy rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Thông qua mạch tượng, Thẩm Lãng đã biết Nguyên âm của bệnh nhân bị thiếu hụt, Nguyên dương lại quá vượng. Mà thận và phổi lại thông với nhau, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy. Kim, thủy tương sinh với nhau. Tinh khí trong phổi bị tổn hao nên sẽ có triệu chứng ho khan.
Sở dĩ những người khác ngạc nhiên là vì họ rất khó phân tích kĩ từ mạch tượng. Bọn họ chỉ có thể suy đoán ra một số chứng bệnh từ mạch tượng ngay lúc đó, rất khó đào sâu nghiên cứu về tình trạng mạch đó.
Đương nhiên, ngạc nhiên thì vẫn ngạc nhiên, nhưng muốn làm đám giáo sư già thay đổi ấn tượng cứng nhắc về Thẩm Lãng thì cũng không phải chuyện dễ. Mặc dù anh đã xem mạch cho người phụ nữ này xong, đồng thời cũng đã nói rất rõ ràng. Nhưng tất cả còn phải chờ vị giáo sư già đang xem mạch kia hoàn thành công việc và đưa ra kết quả.
Những người khác đều đang đợi kết quả bắt mạch của vị giáo sư này, xem có giống như những gì Thẩm Lãng nói hay không. Nhưng họ lại nghe thấy anh nói: “Âm hư thì bị bệnh, âm tuyệt thì chết. Vì vậy tôi kết luận rằng nếu hôm nay cô ấy không gặp được tôi, tới tháng hai sang năm, khi mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, nhất định bệnh tình của cô ấy sẽ tăng lên và chết.”
Thẩm Lãng vừa nói ra câu này đã bị chê trách rất nặng. Chẳng còn cách nào khác, đối với những người khác thì câu nói này quả thực rất ngông cuồng.
“Không gặp được cậu thì cô ấy nhất định sẽ chết sao? Cậu đúng là quá ngông cuồng, chẳng lẽ thầy thuốc ở toàn bộ Giang Nam này chết hết rồi à?”
“Thói ngông cuồng, ngạo mạn của thằng nhóc này vẫn không đổi. Ngay cả những lời này mà cũng nói ra được!”
“Đúng hết hết thuốc chữa, hết thuốc chữa thật rồi. Tôi đã nói rồi thằng nhóc này không còn thuốc chữa nữa. Bệnh ba hoa vẫn chẳng thể đổi được.”
“Tôi cho rằng bệnh mà người phụ nữ này mắc cũng không nghiêm trọng như cậu ta nói. Mọi người nhìn xem sắc mặt của cô ấy cũng không quá tệ, sao có thể bị bệnh nghiêm trọng tới vậy được.”
“Đúng thế, chắc hẳn bệnh của người phụ nữ này cũng không quá nặng. Nếu không thì bước đi sẽ không vững, sao có thể tới đây làm tình nguyện viên chứ?”
Một đám giáo sư bắt đầu phê phán thái độ “ngông cuồng” của Thẩm Lãng. Sau đó, họ lại cho rằng bệnh của người phụ nữ trẻ này không nghiêm trọng như anh nói. Lúc này, Thẩm Lãng nói với Giáo sư Tào Côn: “Giáo sư Côn, những đồng nghiệp này của ông không tin, ông qua đây thử một lần là biết có phải bệnh này chỉ tôi mới có thể chữa không?”
Thẩm Lãng nói dứt lời, nhìn lướt qua vị giáo sư già vẫn đang xem mạch kia. Anh phát hiện ra trán ông lão này đầy mồ hôi, trên mặt lộ rõ sự căng thẳng. Dường như ông ta đang gặp phải một vấn đề cực khó mang tính chất toàn cầu.
Tốc độ của vị giáo sư già này thật sự quá chậm. Nếu như xem mạch là để khẳng định Thẩm Lãng có thật ba hoa, tìm một lý lẽ để vả mặt anh thì vị giáo sư già này không thể xem mạch xong trong một chốc một lát được.
Thẩm Lãng cảm thấy Giáo sư Tào Côn là một người có tính ngay thẳng, vì thế mới bảo Giáo sư Côn đứng ra. Nhưng câu nói này của anh lại khiến tất cả bàn tán xôn xao một lần nữa.
“Cái gì? Thằng nhóc này lại dám nói ngay cả Giáo sư Côn cũng không thể chữa được bệnh này?”
“Đúng là tạo phản rồi. Ngay cả Viện trưởng Côn mà cậu cũng không để vào mắt!”
“Viện trưởng Côn, tôi cảm thấy không cần thiết phải thi đấu gì nữa, thằng nhóc này bị điên rồi, thực sự điên rồi!”
“Thi chứ! Vì sao không thi? Thằng nhóc ăn nói ngông cuồng, nên dạy bảo câu ta! Phải cho cậu ta biết bản thân mình chẳng là cái thá gì trước mặt những người đi trước!”
Có người thấy anh quá ngông cuồng, kiêu ngạo, không xứng tiếp tục thi đấu với những người đi trước này. Có người lại cảm thấy người ngông cuồng như Thẩm Lãng phải cảm nhận được áp lực từ cuộc thi đấu này. Như vậy anh mới biết trời cao tới đâu, đất dày tới nhường nào.
Đến lúc này, Giáo sư Tào Côn vẫn không có ý định ra mặt, mà nhìn thoáng qua Quan Chi Danh. Ông ta và Tào Côn vốn là một người đóng vai chính, một người đóng vai phản diện. Quan Chi Danh gật đầu với ông ta, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng và nói: “Để tôi.”
Sau đó, ông ta bước tới trước mặt người phụ nữ trẻ kia, đích thân bắt mạch cho cô ấy. Thẩm Lãng cũng chẳng nói thêm gì về chuyện này. Nếu Tào Côn vẫn chưa muốn ra tay thì để Phó viện trưởng Quan Chi Danh làm cũng được.
Dù sao ông ta cũng là phó viện trưởng, trên phương diện y thuật cũng chỉ đứng dưới Tào Côn mà thôi. Lúc Quan Chi Danh bắt mạch cho người phụ nữ kia, sắc mặt ông ta vẫn luôn nghiêm túc. Thực ra, trong lòng Giáo sư Tào Côn cũng cảm thấy Thẩm Lãng nói quá. Nhưng ông ta là người cực kỳ lý trí.
Tào Côn cho rằng nếu anh là một người thông minh thì một người bình thường sẽ không nói ra những lời ngông cuồng, khiến người khác phản cảm như vậy. Trừ phi người này thực sự có thực lực mạnh.
Người có thực lực đương nhiên được quyền ngôn cuồng, điều này chẳng thể phủ nhận được. Lúc này, mọi người đều sốt ruột đợi kết quả. Khoảng ba phút sau, Quan Chi Danh nhấc ngón tay đang đặt ở mạch của người phụ nữ kia ra, sau đó xoay người lai nhìn mọi người.
“Mạch tượng gần như ăn khớp với những gì cậu ta nói, mạch đập không mạnh. Chắc hẳn trước đây cô ấy có ho khan. Tôi thấy bệnh ở lá phổi của cô ấy rất nghiêm trọng.”
Quan Chi Danh ăn nói ngay thật, không hề giả vờ. Những điều ông ta nói gần như trùng khớp với những gì Thẩm Lãng nói về mạch tượng. Thực ra kết quả hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều ông ta cảm thấy bản thân phải mất ba phút, còn anh lại chỉ tốn mấy giây. Từ hiệu suất có thể thấy Quan Chi Danh đang ở thế hạ phong.
Vì thế để giữ lại chút mặt mũi, ông ta mới nói là gần như ăn khớp. Trong này đều là người có học vấn, những lão già này đều sống hơn nửa đời người rồi, y thuật cũng chẳng nâng cao được bao nhiêu. Tuy nhiên, ai ai cũng là người lõi đời, sợ khó giữ được khí tiết tuổi già của mình nên rất khéo đưa đẩy.
Nhưng bây giờ để nói tới người có tâm trạng buồn nhất thì phải kể đến người phụ nữ trẻ kia. Cô ấy chỉ tới đây làm tình nguyện viên, bình thường cũng hơi ho khan nhưng đây là bệnh cũ nên cũng không để ý.
Bây giờ, cô ấy biết bản thân bị bệnh nặng, lại còn là bệnh khó chữa trị. Người phụ nữ trẻ này cảm thấy rất buồn rầu, cô ấy ngồi trên ghế, không có sức để đứng dậy ngay. Rõ ràng bản thân không bị bại liệt mà lại như bị liệt vậy.
“Bác... bác sĩ, bệnh của tôi có thể chữa được không?” Người phụ nữ này vội vã hỏi Thẩm Lãng.
“Có thể chữa được, chắc chắn có thể chữa được.” Anh trả lời đối phương với vẻ khẳng định. Như vậy cũng là để người phụ nữ này có hy vọng.
Thẩm Lãng lập tức chuyển đề tài, khẳng định chắc nịch: “Nhưng chỉ có tôi mới chữa được. Cả cái Giang Nam này, chỉ có mình tôi chữa được thôi!”
‘Xì xào!’
Hiện trường trở nên xôn xao. Các vị giáo sư già đang chỉ trích và chất vấn anh một cách dồn dập. Thẩm Lãng biết những lão già này rất thích chất vấn mình, nhưng những lời anh nói đều là sự thật.
Sư phụ Triệu Linh Xu – nữ thần y đứng đầu Nam Hạ đang đi du lịch khắp nơi. Phóng tầm mắt tìm toàn bộ Giang Nam, đúng là chẳng tìm được người thứ hai có thể trị bệnh này.
Sở dĩ, Thẩm Lãng nói như vậy không phải để bản thân có cái danh thần y. Mà để chữa bệnh của người phụ nữ này phải dùng tới tuyệt học của Phái Thần y. Truyền thừa của bất kỳ thế gia y học nào cũng không có phương pháp chữa bệnh này. Không phải Phái Thần y không muốn truyền ra ngoài, mà là nếu không có thiên phú cực cao và phương diện tài chính mạnh thì không thể học được nó.
Để học được phương pháp chữa bệnh này phải dựa mặt tài chính để phát triển. Để học được phương pháp chữa bệnh này, buộc phải có đủ hai điều kiện thiên phú dị bẩm và nguồn tài chính dồi dào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT