“Vân Vân, anh không có ý như vậy. Thầy Thẩm dù sao cũng là khách, chúng ta nên giữ phép lịch sự với khách và thể hiện rằng nhà họ Đổng là một gia đình có gia giáo. Nhà họ Đổng ở đây cũng có danh dự uy tín, anh hy vọng em có thể hiểu cho.”
Đổng Thiếu Dương giải thích với bạn gái.
Ông cụ Đổng ở bên cạnh tỏ ra không vui, khuôn mặt trở nên hết sức nghiêm túc.
Ông cho rằng thằng cháu mình quá mềm lòng, lúc nào cũng bị bạn gái dắt mũi, chỉ cần bạn gái thái độ hoặc trợn mắt là thỏa hiệp ngay lập tức.
“Khụ khụ.”
Ông cụ Đổng cố ý ho khan một tiếng, ám chỉ rằng Đổng Thiếu Dương đừng tỏ ra đàn bà như thế.
Tuy rằng một người đàn ông cần phải biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không thể quá yếu đuối...
Vì dù gì, bàn về gia thế, nhà Trương Vân Vân chắc chắn vẫn thua kém so với nhà họ Đổng.
Đổng Thiếu Dương thấy ông mình ám chỉ vậy bèn nói với Trương Vân Vân: “Vân Vân, chúng ta nên tỏ ra lịch sự. Chờ thầy Thẩm tới thì phải khách khí với thầy, còn phải chủ động mời trà thầy Thẩm.”
Trương Vân Vân bĩu môi, cực kì không hài lòng. Từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được cô ta oán giận cỡ nào.
Không bao lâu sau, Thẩm Lãng đã tới biệt thự nhà họ Đổng.
Ông cụ Đổng và Đổng Thiếu Dương cùng ra đón tiếp.
Trương Vân Vân xị mặt theo ở phía sau ông cháu nhà họ Thẩm, coi như là đi cho có.
Đứng ở cửa biệt thư, người nhà họ Đổng phát hiện ra xe và biển số xe của Thẩm Lãng lại khoa trương như thế...
Ông cháu nhà họ Đổng, bao gồm cả Trương Vân Vân, đều tỏ ra sợ hãi.
“Thầy... Thầy Thẩm, sao biển số xe của thầy...” Đổng Thiếu Dương mở to đôi mắt, không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đổng Thiếu Dương vừa trông thấy biển số xe thì liền ý thức được, thầy Thẩm là một người cực kì tài giỏi, trong mắt anh ta lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Ông cụ Đổng thì bình tĩnh hơn Đổng Thiếu Dương một chút, nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Ông không thể không thừa nhận, nhà họ Đổng bọn họ không có biển số xe này, hoặc nói cách khác là nhà họ Đổng không thể có được.
Trương Vân Vân thì vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ.
Cô ta suy nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Lãng thuê xe để đến đây thể hiện.
Thế nên cô ta nhanh chóng lên mạng tra thử xem ở đất Giang Nam, người có được biển số xe này rốt cuộc là vị tai to mặt lớn nào.
Thẩm Lãng nhìn lướt qua ông cháu nhà họ Đổng và Trương Vân Vân, sau đó dừng ánh mắt ở trên người ông cụ Đổng, cười nhạt nói: “Không cần khách sáo.”
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của ông cháu nhà họ Đổng, Thẩm Lãng đi vào phòng khách nhà họ Đổng.
Vừa mới ngồi xuống thì ông cụ Đổng đã bảo Trương Vân Vân: “Vân Vân, rót trà kính thầy Thẩm.”
Trà đã được người giúp việc chuẩn bị xong xuôi. Lần này ông cụ Đổng cố ý để Trương Vân Vân mời trà Thẩm Lãng.
Ông không ưa đứa cháu dâu tương lai này, bởi vì Trương Vân Vân không lễ phép và quá mức tùy tiện. Nhưng cô ta lại không phải công chúa, không xuất thân từ gia đình giàu có để có thể cho phép cô ta tùy tiện.
Bây giờ, ông cụ Đổng đang làm phép kiểm tra cuối cùng.
Ông muốn xem Trương Vân Vân còn có thể sửa tính hay không. Nếu cô ta có thể thì vẫn còn cơ hội làm cháu dâu nhà họ Đổng. Ngược lại thì ông tuyệt đối không chấp nhận Trương Vân Vân bước chân vào nhà họ.
Nghe lời sai bảo của ông cụ Đổng, Trương Vân Vân chỉ có thể chịu đựng, bày ra vẻ mặt cau có đi mời trà Thẩm Lãng.
Cô ta có thể làm nũng với bạn trai mình, nhưng không thể làm nũng với ông nội của bạn trai được.
Thực ra cô ta vẫn tương đối sợ ông cụ Đổng, dù sao thì người lớn vẫn có sự nghiêm khắc nhất định.
Trương Vân Vân không muốn mời trà Thẩm Lãng. Dáng vẻ của cô ta nom y như giẫm phải gai, dường như là đang chịu ấm ức nào đó lớn lắm.
Thẩm Lãng cũng chẳng ham hố gì việc được Trương Vân Vân mời trà. Thái độ u ám kiểu nhà có tang thế là bày ra cho ai xem, phận nô tì mà muốn làm tiểu thư?
Thẩm Lãng không tỏ vẻ gì, cầm lấy chén trà Trương Vân Vân đưa cho. Anh không uống, cũng chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.
“Ông có việc gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
Thẩm Lãng nhìn về phía ông cụ Đổng, cười nói.
“Được, thầy Thẩm, tôi muốn xin ý kiến ngài về chuyện có liên quan đến kiến thức về trầm hương.”
Ông cụ Đổng thu thập trầm hương trong kho hàng. Ông cũng biết phần lớn đều là đồ giả, nhưng hôm nay ông không phải muốn Thẩm Lãng giúp ông giám định, mà là muốn học tập kiến thức về trầm hương, muốn học được từ Thẩm Lãng những thứ mà ở nơi khác không thể học được.
“Chơi hương là một môn học. Điều đầu tiên là ông phải cảm thấy hứng thú thì mới giúp ông nhập môn nhanh chóng được. Nếu chỉ vì học đòi văn vẻ, dựa vào việc chơi hương nhằm thể hiện này nọ thì rất khó mà tiến bộ. Hơn nữa, chơi trầm hương tốn kém lắm, còn quý hơn vàng. Suy cho cùng thì chỉ có chơi trầm hương ở cấp bậc phía trên mới có tìm thấy sự tâm đắc và lĩnh hội. Thay vào đó quanh năm suốt tháng chơi hàng giả thì có nghiên cứu một trăm năm cũng chẳng ra được.”
Thẩm Lãng nói thẳng với ông cụ Đổng. Chơi hương là một môn học đốt tiền, không có tiền thì đừng mơ tưởng về trầm hương.
Bây giờ nguyên liệu trầm hương thượng đẳng quá khan hiếm, không có được nó thì cũng đừng tìm vật thay thế.
Chơi hương không khác gì chơi đồ cổ. Chỉ có thể tiếp xúc với đồ thật thì mới có thể nhìn thấu sự khác biệt giữa đồ thật với đồ dỏm.
Nếu chơi đồ dỏm thì cả đời cũng chẳng lĩnh hội được cái gì. Đừng tin vào mấy chuyên gia giám định vớ vẩn trên TV, không tự mình thưởng thức mà chỉ học trên sách vở thì không thể đủ.
Kể cả có gặm nhấm sách vở cả đời, thuộc vanh vách tri thức về giám định thì cũng không thể trở thành thầy.
Ông cụ Đổng nghe Thẩm Lãng nói vậy, rốt cuộc đã hiểu ra tại sao mua một kho hàng trầm hương kia mà chẳng có ích gì. Vì chúng là hàng giả, là thứ đồ bỏ đi.
Giờ phút này ông cụ Đổng có chút tiếc nuối. Kho hàng trầm hương kia tuy rằng đa số là giả nhưng cũng tiêu tốn của ông hơn một ngàn vạn, nói không xót là điều không thể.
“Thầy Thẩm, tôi đã để tâm đến trầm hương rất nhiều. Đúng như ngài nói, ban đầu tôi là học đòi văn vẻ. Không phải chỉ là mấy đồ vật thôi sao, tôi bèn giả vờ ra vẻ hiểu biết nghệ thuật để thể hiện mình là người có học vấn. Trước đây tôi không thực sự đam mê trầm hương, bây giờ xin ngài hãy dạy cho tôi, làm thế nào để có tình yêu say đắm với trầm hương? Ngoài ra, ngài có thể dạy tôi chơi hương không?”
Thái độ của ông cụ Đổng đã khép nép hết mức có thể. Ông thừa nhận rằng ban đầu chơi trầm hương chỉ vì muốn thể hiện bản thân.
Công ty có quy mô nhất định, có tiền trong tay, trở thành doanh nhân, ông liền muốn tô điểm bản thân, làm một doanh nhân có văn hóa.
Tuy nhiên bây giờ, ông cụ Đổng thực lòng muốn chơi hương.
Thẩm Lãng nhìn thấy thái độ của ông cụ Đổng thành khẩn như thế nên quyết định giúp ông một phen.
Lúc này đây, Trương Vân Vân không có quên rằng cô ta đã đánh cược với ông cụ Đổng.
Bọn họ đánh cược xem liệu Thẩm Lãng có trình độ thực sự hay không.
Nếu ông cụ Đổng thua thì nhà Trương Vân Vân phải trả hai trăm vạn tiền lễ hỏi.