Ông cụ Đổng vẫn luôn xem thường đứa cháu dâu tương lai này, bởi vì Trương Vân vân là người tham tiền tham của.
Nếu như thằng cháu ông cược thắng vậy thì sẽ không cần đưa sính lễ cho Trương Vân Vân nữa.
Thật ra thứ ông cụ Đổng để ý không phải là ba tỷ tư tiền sính lễ đó mà là ông dám chắc, nếu như không có sính lễ thì Trương Vân Vân chắc chắn sẽ không ở bên thằng cháu Đổng Thiên Dương của ông nữa.
“Thiên Dương, em ấy mà, thắng chắc rồi!” Trương Vân Vân vô cùng đắc ý nói.
Trước mắt do Thẩm Lãng vẫn chưa đến nhà họ Đổng thế bên cuộc cá cược lần này vẫn chưa phân định thắng thua.
Trên nhà thuỷ tạ ở Tống Viên, Thẩm Lãng vứt đồ ăn xuống dưới hồ cho cá ăn.
Ngay sau đó anh nhận được điện thoại mẹ gọi đến.
“Thẩm Lãng à, mẹ còn nhớ hồi nhỏ con rất thích biển, ở thủ đô chúng ta không có biển, lúc có cơ hội dẫn con đi biển chơi con sẽ chơi ngoài biển rất lâu.” Mẹ Thẩm nói.
“Mẹ, lẽ nào mẹ muốn dẫn con đi ngắm biển sao?” Thẩm Lãng cười hỏi.
“Không phải thế, đợi sau khi con hoàn thành công việc ở Giang Nam trở về thủ đô, mẹ có thể mua cho con một hòn đảo lớn, để con chơi đến chán thì thôi.” Mẹ Thẩm Lãng trả lời.
“Mẹ ơi, lần này mẹ lại muốn tặng cho con cái gì vậy?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Mẹ tặng con một du thuyền xa hoa trước đã, tên của nó là Theo gió vượt sóng, nó có thể thỏa mãn mọi nhu cầu trên biển của con.” Mẹ Thẩm Lãng nói.
“Mẹ thật tốt, đúng là đã lâu lắm rồi con không được ra biển chơi, ở Giang Nam không chỉ có sông, mà còn có cả biển nữa, tài nguyên trên biển còn phong phú hơn ở thủ đô. Nếu như có một chiếc du thuyền xa hoa, lúc rảnh rỗi có thể đi biển nghỉ phép rồi.
Chiếc thuyền này, là do một công ty tàu thuyền nhà họ Thẩm có cổ phần trong đó đặc biệt đóng cho Thẩm Lãng.
Du thuyền dài một trăm ba mươi hai mét, có thể chứa được hai mươi tư khách, có mười căn phòng, có trang bị phòng tắm, phòng khách và phòng ngủ, trong đó còn có hai phòng khách quý nữa.
Trên chiếc thuyền xa hoa mang tên Theo gió vượt sóng, còn có một rạp chiếu phim, trong phòng có một bể bơi bên ngoài là phòng mát xa, hầm rượu, phòng tập gym, phòng xông hơi, boong tàu mặt trời và sân đậu máy bay trực thăng.
Chiếc thuyền này được làm bằng thép, bốn chữ lớn theo gió vượt sóng, ở đuôi thuyền, bến tàu và mạn thuyền bên phải đều được dùng vàng 24K để đúc thành.
“Lãng Lãng, chỉ cần con thích là được rồi, đợi con hoàn thành công việc lần này ở Giang Nam, mẹ sẽ thưởng cho con nhiều hơn nữa.” mẹ Thẩm Lãng nói.
Đây là phu nhân đầu tiên của gia tộc Ngoan Nhân, bà chỉ có một đứa con trai nên tất nhiên sẽ vô cùng thương yêu anh.
Mẹ con tạm thời không thể gặp nhau thế nên người làm mẹ như bà ấy thường xuyên mong ngóng con trai, muốn bù đắp cho con trai.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ Thẩm Lãng đi nhận chiếc thuyền tên Theo gió vượt sóng.
Bình thường trên du thuyền xa hoa không chỉ có một mình Thẩm Lãng được mà còn có thuyền trưởng và thuyền viên nữa.
Thẩm Lãng đi vào nhận chính là muốn chào hỏi một tiếng với thuyền trưởng và thuyền viên.
Món quà bất ngờ mẹ Thẩm tặng Thẩm Lãng khiến rất anh vui, anh không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa mà lái thẳng xe tới cảng Giang Nam.
Lúc này ở biệt thự nhà họ Bạch ở Giang Nam.
Bạch Dương, con trai thứ hai của Bạch Hùng nhìn đồng hồ Rolex màu xanh biếc trên cổ tay mình, cảm thấy thời gian cũng sắp đến rồi.
Bạch Dương cậu hai nhà họ Bạch, anh ta đang lên kế hoạch với vợ mình là Liễu Khê, làm thế nào để trả thù Thẩm Lãng.
“Chồng ơi, hôm nay hành động luôn sao?” Liễu Khê hỏi.
Đúng vậy, chính là hôm nay, sát thủ anh thuê cũng sắp đến nơi rồi.” Bạch Dương nói, khoé miệng anh ta nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng.
“Chồng ơi, anh thật tuyệt, em yêu anh chết mất.” Liễu Khê dựa vào trong lòng Bạch Dương làm nũng anh ta.
“Tiểu Khê, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh vậy thì mau mau sinh cho anh một đứa con đi, bố mẹ anh giục nhiều lắm rồi. Với cả nếu như chúng ta có con rồi thì tương lai mới có thể có được nhiều tài sản hơn nữa.” Bạch Dương nói.
“Chồng ơi, đâu phải là mình em muốn là được, cho dù là sinh con trai hay con gái thì cũng đều là chuyện của hai người mà.” Liễu Khê nằm trong lòng của Bạch Dương, vô cùng quyến rũ nói.
“Tóm lại, chúng ta phải nhanh lên, anh trai anh đã có con trai rồi đấy, em hiểu chứ.” Vẻ mặt của Bạch Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Vâng ạ, chồng ơi tối nay chúng ta tiếp tục. Phải rồi, sát thủ anh tìm có đáng tin thật không?” Liễu Khê thận trọng hỏi.
“Tất nhiên rồi, anh ta tuyệt đối đáng tin, với cả đây là sát thủ thuộc top hai mươi trên thế giới.” sắc mặt Bạch Dương đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lúc anh ta nhắc đến sát thủ thì cả người trở nên nghiêm túc, trang trọng, tựa như sát thủ là người rất có địa vị trong giới sát thủ vậy.
“Nằm trong top hai mươi, em còn tưởng ít ra anh ta cũng phải nằm trong top mười chứ.” Hiển nhiên Liễu Khê có hơi thất vọng.
“Thế thì em không hiểu rồi, trên thế giới này chỉ cần là sát thủ có thể thuộc top năm mươi thì đều là cao thủ hết, có thể thuộc top hai mươi thì đó chính là cao thủ của cao thủ rồi.” Bạch Dương lắc đầu nói.
Bạch Dương đã nói như thế thì nhất định là có lý của anh ta, dù sao thì trên thế giới này không chỉ có trong nước mà còn có cả nước ngoài nữa. Có thể nằm trong top hai mươi trong số tất cả những sát thủ thì cũng đủ để chứng minh thực lực của người này không tầm thường rồi.
“Chồng ơi, anh tốn bao nhiêu tiền để thuê được anh ta vậy?” Liễu Khê tò mò hỏi.
“Mười bảy tỷ.” Bạch Dương trả lời.
“Mười bảy tỷ thì được.” Liễu Khê cảm thấy cái giá này có thể chấp nhận được.
“Mười bảy tỷ chỉ là tiền đặt cọc thôi, đợi sau khi thành công rồi còn phải thanh toán nốt mười bảy tỷ nữa.” Bạch Dương nói.
“Hả? Lý nào có cái giá ba mươi tư tỷ chứ!” Liễu Khê cảm thấy ba mươi tư tỷ thì hơi nhiều, có thể mua được vài cái túi số lượng có hạn đấy.
Bạch Dương là cậu hai của nhà họ Bạch, Bạch Dương tiếp quản rất ít công ty của dòng tộc, không được bằng anh của anh ta, tuy ba mươi tư tỷ sẽ không khiến anh ta khuynh gia bại sản được nhưng đó cũng là một số tiền không nhỏ đâu.
“Chẳng phải là anh vì muốn trút giận thay em sao cục cưng.” Bạch Dương nhìn Liễu Khê, vẻ mặt cưng chiều nói.
“Chồng ơi anh thật tốt, em cảm ơn anh nhiều lắm.”Liễu Khê đắc ý trong lòng.
“Em cũng phải cố gắng lên, nhanh chóng mang thai sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp để bố mẹ anh vui vẻ đi.” Bạch Dương thấy con trai của anh mình cũng sắp hai tuổi rồi, anh ta trông mà thèm thuồng vô cùng.
Nhưng kết hôn một năm rồi mà Liễu Khê vẫn không có động tĩnh gì.
Sinh thêm một thằng con trai thì đến lúc phân chia tài sản thì sẽ có được nhiều hơn. Nếu như bố mẹ anh ta còn sống lâu thêm nữa, đợi đến khi cháu trai của ông ta ra đời thì lại giành được thêm một phần gia sản nữa rồi.
“Dạ chồng, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.” Liễu Khê có hơi chột dạ trả lời.
Đang lúc Bạch Dương và Liễu Khê nói chuyện thì điện thoại của Bạch Dương đột nhiên kêu lên.
Là sát thủ gọi điện tới, chỉ là khiến Bạch Dương hơi bất ngờ.
“Đến rồi à.”
Bạch Dương đứng dậy, sau đó nói với Liễu Khê: “Tiểu Khê, em ở nhà đợi anh, anh đi gặp anh ta.”
Bạch Dương hẹn sẵn địa điểm với tên sát thủ kia xong, nơi đó cách nhà cũng không xa, bây giờ bắt đầu đi thì chắc đi tầm mười phút là đến điểm hẹn.
Sau đó Bạch Dương đi đến dưới cầu, dưới gầm cầu anh ta gặp được tên sát thủ.
Sát thủ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, để tóc dài, đôi mắt và nửa khuôn mặt đều bị mái tóc dài che đi, nhìn không rõ mặt mũi thế nào.
“Tiền cọc, ảnh chụp.”
Sát Thủ kiệm lời nói.
Anh ta đang xác nhận Bạch Dương chính là người thuê, nên mới ít nói như thế, bảo Bạch Dương trả tiền cọc sau đó mới đưa ảnh chụp của đối phương ra.
“Giải Trĩ, đây là tiền cọc, sau khi mọi việc xong xuôi thì tôi sẽ đưa cho cậu mười bảy tỷ còn lại.”
Nói xong Bạch Dương bèn cầm chiếc vali anh ta đang xách trong tay đưa cho sát thủ.
Từ cách xưng hô của Bạch Dương thì có thể hiểu tên sát thủ này có tên là Giải Trĩ.
Cái tên này được lấy trong Sơn Hải Kinh.
Giải Trĩ là tên một loại thượng cổ thần thú, loại to thì lớn như con trâu, loại nhỏ thì bé như con dê, tướng mạo giống như kỳ lân, bộ lông màu đen vừa dày vừa nhiều bao phủ toàn thân, đôi mắt sang trong có hồn, trên trán thường có một cái sừng, tự xưng là Độc Giác Thú.
Giải Trĩ có IQ rất cao, hiểu được tiếng người, và tính tình của con người.
Nó trợn mắt thì có thể phân biệt đúng sai, có thể phân biệt được thiện ác, phát hiện được quan chức gian tà, dùng sừng để quật ngã anh ta, sau đó nuốt vào trong bụng.
Nhưng tên của sát thủ không có liên quan gì đến tính cách của dị thú hết, chỉ là một danh xưng của sát thủ thôi, vốn không hề có hàm ý khác.
Điều đáng phải suy ngẫm chính là Giải Trĩ xếp thứ hai mươi trong số những dị thú trong Sơn Hải Kinh.
Nếu như sát thủ Giải Trĩ xếp thứ hai mươi trên toàn thế giới, thì có phải là những thành viên khác cũng lấy tên theo Sơn Hải Kinh không?
“Giải Trĩ, đây là ảnh của mục tiêu, cậu nhìn cho kỹ đi, nhìn rõ anh ta.”
Sau đó Bạch Dương lại đưa một bức ảnh tới cho sát thủ.
Khi sát thủ Giải Trĩ nhận lấy bức ảnh từ trong tay Bạch Dương thì anh ta lập tức ngây ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT