Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, Lý Đại Phi không có chút ý nghĩ phản kháng nào vì bây giờ ông ta đã ý thức được thân phận của Thẩm Lãng không đơn giản, có khả năng còn quyền lực hơn cả người nhà họ Kim.

Không thì làm sao hiệu trưởng Lục Kiệt lại quyết định nhắm mắt cho qua.

Với thân phận chủ tịch trường Kim Chung mà hiệu trưởng còn làm vậy, chứng tỏ bối cảnh của Thẩm Lãng không dễ chọc vào.

“Được, được thôi.”

Lý Đại Phi gật đầu như mổ thóc, sau đó nhảy xuống hồ bơi, vớt thằng nhóc Kim Chí Minh mập mạp lên bờ.

Kim Chí Minh uống rất nhiều nước trong hồ bơi, khi cậu ta được kéo lên bờ thì ho sặc sụa.

“Ở đây không liên gì đến ông, mau cút đi!”

Thẩm Lãng nhìn lướt qua ông ta.

Dù sao Lý Đại Phi cũng là chủ nhiệm bộ môn, không làm đúng cũng phải chịu trừng phạt hợp lý.

Lý Đại Phi thấy thế thì tranh thủ thời gian bày tỏ lòng biết ơn với Thẩm Lãng.

“Cảm ơn ngài nhiều, cảm ơn đã tha thứ, cảm ơn ngài.”

Lý Đại Phi quay người về phía Thẩm Lãng, lạy vài cái.

Thế này sao gọi là cảm ơn chứ, đây rõ ràng là sợ hãi.

Anh hoàn toàn không để ý đến con hàng này, ông ta chẳng xứng làm thầy giáo, ra khỏi cổng trường Ngự Bi cũng đừng mơ vào trường học khác.

Sau khi Lý Đại Phi đi, anh nhìn Kim Chí Minh mập mạp nôn gần hết nước ra ngoài, đến lúc vào việc chính rồi.

Cả người nhóc mập mạp run lẩy bẩy, vừa nãy ngâm nước chắc đã dọa cậu ta hồn vía lên mây rồi.

“Kim Chí Minh, bây giờ mày có hai lựa chọn! Một là dọn đồ, xéo khỏi trường Ngự Bi, hai là mày sẽ chìm nghỉm dưới đáy hồ bơi vào hôm nay!”

Khi Thẩm Lãng nói câu này đã dọa cậu ta hết hồn, lần này Kim Chí Minh trực tiếp chảy ra chất lỏng màu vàng từ trong quần.

“Mày… Mày không sợ bố tao tính sổ với mày ư? Bố tao là chủ tịch trường học đó, sau này em gái mày đi học ở đây, cũng phải để ý cái nhìn của ba tao thế nào.”

Kim Chí Minh lo sợ nói, lấy thân phận của ba cậu ta để đe dọa người khác.

Chiêu này hiệu quả với những người khác, nhưng tác dụng với Thẩm Lãng chẳng có cái đếch gì.

“Tao thấy mày đang muốn ăn Ollie lắm nhỉ, được thôi, vào phòng vệ sinh đi.”

“Thanh Thanh, em đứng yên ở đây, chờ anh một lát.”

Anh dứt lời, quả quyết xách Kim Chí Minh đi tìm phòng vệ sinh.

Chẳng biết tên bất lịch sự nào giải quyết xong nhu cầu nhưng không xả nước.

Nhưng cũng tốt, bớt việc.

“Phía trước là chiếc hamburder đặc chế của lão Bát đó, bây giờ mày hài lòng rồi chứ?”

Kim Chí Minh không nghĩ rằng anh dám ép mình ăn shit, vậy nên cậu ta tiếp tục mở miệng uy hiếp: “Mày, mẹ kiếp, mày mau thả tao ra, bố của tao là Kim Chung, mày mà dám động vào một đầu ngón tay của tao thì ba tao sẽ chém thành ngàn mảnh! Bắt mày ăn Ollie! Để em gái mày bị cưỡng hiếp! Để bố mẹ bọn mày bị chó dại cắn chết!”

Trong phút chốc, ánh mắt của Thẩm Lăng trở nên lạnh lẽo, cảm giác như muốn hủy diệt mọi thứ.

Sau đó, anh đạp Kim Chí Minh vào bên trong.

Qua ba phút, cậu ta nôn ọe điên cuồng, vừa nôn vừa cầu xin anh tha thứ.

“Tao sẽ đi, tao nghỉ học, tao lập tức cút khỏi trường Ngự Bi, xin mày, xin mày, cầu xin mày thả tao ra ngoài, tao không muốn ăn...”

“Tao thừa nhận mình đã làm rất nhiều chuyện xấu, tao đánh ngất xỉu bạn Trương Hồng cùng lớp.”

“Còn cầm con dao nhọn trông như bút chì, vẽ vài nét trên mặt Chân Phương Phương khiến nhan sắc của cô ấy bị hủy.”

“Tao... Tao còn tụt quần của Từ Tiểu Hàn lớp kế bên...”

“Đi tiểu vào cốc trà của thầy toán số…”

“Giáo viên ngữ… Ngữ văn cũng bị tao… Đẩy xuống cầu thang, ngã gãy chân…”

Nghe Kim Chí Minh thừa nhận tội ác của mình, Thẩm Lãng cũng bó tay con mẹ nó rồi.

Thằng nhóc này quá khốn nạn, đến cùng là tâm lý biến thái vặn vẹo cỡ nào mới làm ra những hành vi điên rồ như vậy.

Không chỉ ra tay với nữ sinh, mà còn vươn nanh vuốt về bạn cùng lớp, đến cả giáo viên chủ nhiệm nhiều năm cũng không bỏ qua.

Nhưng mà các giáo viên này cũng không có bất cứ hành động phản kháng nào, đúng là đáng thương.

Thẩm Lãng cười lạnh: “Mày đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, tất cả hôm nay đều do mày gieo gió gặt bão. Nếu mày không nói rằng muốn cho tao ăn thứ này, tao cũng chẳng nghĩ ra chiêu độc ác đến thế. Nhưng quả thật là chiêu này hiệu quả, dĩ nhiên việc mày bị trừng phạt cũng là đúng tội.”

Thẩm Lãng không muốn nói nhiều với tên buồn nôn này, anh ra lệnh: “Lập tức nghỉ học, nếu mày không cút đi thì cái hamburger đặc biệt của lão Bát luôn sẵn sàng chuẩn bị cho mày đó.”

Khi đi ra phòng vệ sinh, anh không khỏi đậu đen rau muống trong lòng: “Kim Chí Minh đúng là không phải thứ tốt!”

Đúng lúc này, Thi Thanh Thanh chạy đến hỏi: “Anh ơi, bên trong xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu, hôm nay Kim Chí Minh sẽ nghỉ học.” Thẩm Lãng bình thản trả lời.

“Hả? Thật sao? Quá tốt rồi!” Thi Thanh Thanh như trút được gánh nặng.

“Thằng này làm không ít việc xấu ở trong trường, lần này xem như dạy cậu ta một bài học. Thanh Thanh, sau này em phải học thật giỏi nhé, tuy rằng trường Ngự Bi có chút vấn đề nhưng chất lượng giáo dục ở đây rất tốt. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ đặc biệt chú ý đến trường Ngự Bi, đề phòng người họ Kim trả thù.”

Thẩm Lãng an ủi Thi Thanh Thanh, anh không muốn tự bản thân cô ấy trải nghiệm quá nhiều mặt tối của xã hội, mà cứ để người anh trai là anh đến giải quyết.

“Anh ơi, cậu ta có thật lòng hối cải không?” Thi Thanh Thanh hỏi.

“Cậu ta khẳng định sẽ nghỉ học vào hôm nay, nhưng sau này chắc chắn gia đình cậu ta sẽ hỏi nguyên nhân, với thế lực của nhà họ Kim ở trường Ngự Bi thì bọn họ khẳng định không từ bỏ mục đích. Vậy nên anh quyết định sắp xếp một đội ngũ bảo vệ cho em.” Thẩm Lãng nói.

“Hả? Anh, như vậy có phô trương quá không?” Thi Thanh Thanh bất ngờ hỏi lại.

“Phô trương gì cơ, cho dù phô trương đi nữa, nhưng không trộm không cướp thì sợ gì.” Thẩm Lãng khuyên cô ấy.

Sau đó Thẩm Lãng trực tiếp dẫn Thi Thanh Thanh đến trang viên Tống Nghị để nghỉ ngơi.

Hôm nay, cô ấy khẳng định không có tâm trạng nghe thầy giảng bài, vì vậy Thẩm Lãng dẫn cô ấy về nhà thư giãn.

Đến hôm sau, anh lại đưa cô ấy đi học.

Rất nhanh, Kim Chí Minh đã chủ động xin nghỉ học.

Đến khi cậu ta nghỉ học, hiệu trưởng vẫn chưa rõ Thẩm Lãng đã dùng biện pháp gì để Kim Chí Minh chủ động xin nghỉ.

Nhưng ông ta cho rằng biện pháp của anh rất hiệu quả, đến cả khối u ác tính như Kim Chí Minh cũng diệt trừ được, đủ để thấy tác dụng.

Tạm thời Lục Kiệt cũng không có cách xác định việc này là phúc hay họa, dù sao nhà họ Kim cũng là một trong những nhà tài trợ cho trường học, như vậy có mang đến tai họa lớn cho trường hay không, vẫn còn chưa biết được.

“Bạn học Kim Chí Minh, sao em không cẩn thận như vậy, sao lại ngã trong nhà vệ sinh?” Hiệu trưởng Lục Kiệt đưa tay bịt mũi.

“Hiệu trưởng, thầy mau phê duyệt đi, em muốn về nhà sớm.” Kim Chí Minh thảm thiết nói.

“Nếu bạn học Kim Chí Minh chủ động xin nghỉ học, vậy thầy làm hiệu trường cũng không có cách giữ em ở lại. Xem ra bạn học Kim Chí Minh đã tìm được trường học tốt hơn, mong muốn học ở trường mới, chúc em học tập tốt.”

Rất rõ ràng, Lục Kiệt đang giả vờ không biết.

“Hiệu trưởng, mau lên đi, em muốn về nhà.”

Vẻ mặt của cậu ta buồn thiu, không muốn ở lại trường Ngự Bi thêm một giây một phút nào hết.

“Được, được, được, thay thầy hỏi thăm ba của em nhé.” Hiệu trưởng đáp.

Kim Chí Minh lấy được giấy nghỉ học rồi, lập tức chạy ra cổng trường gọi tài xế riêng đón.

Sau khi Kim Chí Minh về nhà, Lư Ngọc Phân, mẹ cậu ta nhìn con trai thối bốc mùi trở về, ngay lập tức vừa giận vừa sợ.

“Con trai bảo bối, có chuyện gì thế? Là ai bắt nạt con? Mẹ tìm người đánh chết nó!”

Lư Ngọc Phân giận dữ, vội vàng gọi bảo mẫu dẫn cậu ta đi tắm.

Cậu ta tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nhào vào lòng Lư Ngọc Phân.

“Mẹ, con nghỉ học rồi, có người ép con nghỉ học.”

Lửa giận trong mắt bà ta càng lớn hơn, đốm lửa bắn tứ tung.

“Con trai, nói cho mẹ biết thằng khốn đó là ai, mẹ giết nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play