"Lưu Siêu! Cậu phải chịu trách nhiệm rất lớn cho chuyện này!"
Chủ nhiệm cấp bộ Lý Đại Phi hết lời khiển trách Lưu Siêu, trên mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc lạnh lẽo.
Chủ nhiệm lớp Từ Hồng Sinh cũng có mặt ở đây, ông ta lại giả vờ như người nhàn rỗi mà ngồi một bên.
Không ngờ, chủ nhiệm cấp bộ Lý Đại Phi bất ngờ quay đầu sang hướng Từ Hồng Sinh, tiếp tục trách cứ: "Cả ông nữa, Hồng Sinh, ông đừng tưởng rằng, ông không có trách nhiệm gì cho sự việc ngày hôm nay, đừng quên rằng ông là chủ nhiệm lớp, lần này nếu ông muốn chối bỏ sạch sẽ thì cũng không có cửa đâu!"
Lý Đại Phi hiện tại đang rất tức giận, thế nên lúc này tính tình không được tốt cho lắm.
"Chủ nhiệm Lý, tôi thật sự không hề liên quan đến việc này, nếu chuyện này có lỡ xảy ra ở lớp tôi, tôi nhất định sẽ gánh vác hoàn toàn trách nhiệm, nhưng vấn đề ở đây chính là, lúc đấy tôi thật sự không hề hay biết gì cả." Từ Hồng Sinh lên tiếng biện giả cho chính mình.
“Đây không phải lý do, ông chính là chủ nhiệm lớp đó, tôi nói cho ông biết, nếu nhà họ Kim điều tra ra chuyện này, tất cả chúng ta nhất định sẽ không thoát được đâu!” Giọng điệu của Lý Đại Phi khi này còn lớn hơn ban nãy.
Sở dĩ Lý Đại Phi nói nghiêm trọng như vậy, không hề nghi ngờ gì, mọi lời nói như đã chứng minh rõ địa vị của nhà họ Kim trong mắt bọn họ.
Trong mắt bọn họ, tập đoàn Kim Sư vĩnh viễn không thể trêu chọc vào được.
Hơn nữa trong quá khứ đã từng có tiền lệ, rằng người nhà họ Kim ra tay độc ác, thủ đoạn trả thù khá mạnh.
Từ Hồng Sinh cũng sợ, ông ta khẽ nhíu mày, sau lại lên tiếng dò hỏi: “Chủ nhiệm Lý Đại Phi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách cho chuyện này.”
“Hai người có biện pháp gì sao? Mỗi người nêu ra một ý kiến vậy, hiện tại, hiệu trưởng vẫn không biết chuyện này, nếu như có thể ém nhẹm xuống được thì càng tốt, vậy nên chúng ta phải nghĩ cách, làm sao để trấn áp chuyện này. ” Lý Đại Phi dẫn giải.
Lúc này, Lưu Siêu chợt lên tiếng: “Chủ nhiệm Lý Đại Phi, tôi có cách.”
“Cách gì, mau nói đi.”
“Nếu muốn nhanh chóng ém nhẹm việc này xuống, vậy mấu chốt nằm ở bạn học Kim Chí Minh, chỉ cần Kim Chí Minh không nói chuyện này cho gia đình, nhà họ Kim sẽ không biết.” Lưu Siêu nói.
“Tất nhiên là vậy, nhưng Kim Chí Minh đã bị dọa thành cái dáng vẻ kia, sao có thể không mách cho gia đình được, giống như loại cậu ấm từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, được nâng niu nuông chiều vậy.” Lý Đại Phi nói.
“Chủ nhiệm Lý Đại Phi, cách này vẫn đáng để thử một lần, chúng ta hãy đi thuyết phục Kim Chí Minh đừng nói với gia đình em ấy.” Từ Hồng Sinh cũng góp lời.
“Cái cậu Kim Chí Minh kia sẽ đồng ý chứ? Thể loại cậu ấm như em ấy, khi bị người ta bắt nạt, nhất định sẽ quay trở lại để trả thù.” Lý Đại Phi khẽ nhíu mày.
“Thế nên, chúng ta phải giúp em ấy hả giận, giúp em ấy dạy dỗ gia đình của Thi Thanh Thanh một trận.” Từ Hồng Sinh nói.
“Đúng vậy, chúng ta phải khiến cho Kim Chí Minh hết giận, chỉ cần em ấy vui vẻ, nhất định sẽ không nói cho người nhà.” Lưu Siêu cũng cảm thấy cách này rất hữu hiệu.
Nhưng, Lý Đại Phi lại đang do dự.
Ông ta thân là một giáo viên chủ nhiệm cấp bộ, phải nên chủ trì công lý vườn trường. Ông ta tuy sợ hãi thế lực của nhà họ Kim, nhưng cũng không hề nghĩ tới chuyện quá mức như vậy.
Nếu như đi dạy dỗ lại gia đình học sinh, vậy thì tính chất của chuyện sẽ thay đổi.
“Việc này, riêng tôi sẽ xem xét lại.” Lý Đại Phi nói.
“Chủ nhiệm Lý, chuyện này còn xem xét gì nữa, nếu bây giờ không làm thì sẽ không kịp đâu.” Lưu Siêu sốt ruột nói.
“Đúng vậy, chủ nhiệm Lý Đại Phi à, ông phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu trong trường hợp là Kim Chí Minh đã nói chuyện này cho người nhà, chúng ta sẽ chậm trễ mất.” Từ Hồng Sinh cũng rất lo lắng.
Chỉ là, Lý Đại Phi và hai người bọn họ, bất đồng quan điểm.
Lý Đại Phi là chủ nhiệm cấp bộ, cũng có thể coi như là lãnh đạo hạng ba của trường học. Không thể so với Từ Hồng Sinh và Lưu Siêu được.
Nếu lỡ một bước đi sai lầm, dưới chân sẽ là vực sâu vô đáy, nhất định sẽ trở thành mối hận thù không thể xóa bỏ.
Lăn lộn mười mấy năm nay, ông ta mới bò lên được vị trí này, Lý Đại Phi đương nhiên vẫn muốn cẩn trọng nhiều hơn.
Lúc này, Thẩm Lãng đang ở nhà họ Đổng, giảng dạy cho ông Đổng một vài bài học về trầm hương.
Ông Đổng tập trung tinh thần để nghe, và có hỏi ý kiến trong lúc giảng dạy.
“Đại sư Thẩm Lãng, trầm hương này được hình thành nên như thế nào? Tôi vẫn luôn cho rằng, trầm hương chính là một loại cây gỗ mục.”
“Trầm hương không phải gỗ mục, là do thân cây bị nấm bệnh xâm nhập vào và ký sinh, xảy ra biến hóa, sau nhiều năm lắng đọng hình thành nên hương, là một loại dược có thể tránh ô uế, xua đuổi ma quỷ, là dược liệu quý hiếm giúp điều hòa trung tiêu, làm dịu gan, và hiện nay rất hiếm có.”
Thẩm Lãng nói, nhưng không nhắc tên. Sở dĩ anh nói quý hiếm, là ám chỉ ông Đổng mua nhiều trầm hương như vậy, rất có thể tất cả đều là giả.
Nghe nói ông Đổng còn tồn cả một kho hàng, nếu biết được một khi hàng nhưng có đến chín mươi phần trăm đồ là giả, ông lão này nhất định sẽ tức chết mất.
“Hóa ra trầm hương còn có giá trị dược liệu, điều này thật quá thần kỳ.” Ông Đổng nhịn không được mà lên tiếng cảm thán.
“Đương nhiên, trầm hương có thể giảm đau, làm ấm, giảm nôn và góp phần nạp khí khi bị hen suyễn. Ngoài ra còn có thể trị đau ngực và đau bụng, trị liệu tức ngực, hay tức bụng do khí trệ lại, thường được dùng chung với Ô dược, gỗ hương, và cây cau.” Thẩm Lãng nhắc đến một vài điểm trong y dược học.
Thật không ngờ rằng, ổng Đổng ngửi thấy mùi ngon, sinh ra hứng thú đối với việc này.
“Đại sư Thẩm, gần đây tôi hay bị đau bụng, có phải trầm hương có thể giảm bớt hay không?”
“Phải đúng bệnh đúng thuốc mới được, không phải cứ đau bụng là sử dụng trầm hương, có rất nhiều triệu chứng để gây ra đau bụng. Đối với chứng đau bụng do tỳ vị hư hàn gây ra thì có thể dùng trầm hương, kết hợp dùng chung với hà thủ ô và gừng khô. Nếu uống nhiều đồ lạnh vào mùa hè, sẽ dẫn tới dạ dày lạnh, nôn mửa, có thể dùng trầm hương kết hợp với vỏ cam, riềng nếp. Nếu tì vị hư hàn nôn mửa, lâu không khỏi, trầm hương có thể phối hợp với bạch đậu khấu và đinh hương.” Thẩm Lãng dẫn giải.
Tư vị hư hàn: Y học cổ truyền gọi là chứng bệnh “Tỳ vị hư hàn”, có nghĩa là tỳ vị yếu, lạnh. Đó là trạng thái lá lách, dạ dày đều bị hư hỏng hết, sinh ra hàn, dẫn đến bụng kêu óc ách, khó tiêu, bụng sình hơi, trung tiện nhiều và đau râm ran.
Thật ra, Thẩm Lãng chỉ cần bắt mạch cho ông Đổng là có thể biết ông Động mắc chứng đau bụng gì, nhưng Thần Lãng không muốn bày trò quá lố, tránh cho rắc rối về sau.
Chỉ cần không phải bệnh nặng, cứ giao cho các bác sĩ khám và điều trị, nếu chỉ một chút bệnh nhỏ cũng phải để cho Thẩm Lãng trị, nhất định sẽ làm lãng phí thời gian và tinh lực của Thẩm Lãng.
“Đại sư Thẩm Lãng đây, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng am hiểu sâu rộng, tôi phát hiện ngay đến cả quốc học, đại sư Thẩm Lãng cũng rất hiểu rõ.” Ông Đổng tiếp tục cảm thán.
“Đối với y học Trung Quốc, cháu chỉ như cây lược hiểu da lông thôi, nhưng trong phương diện giám định đồ cổ, thú thật là có chút tâm đắc.” Thẩm Lãng nhẹ gật đầu.
“Đại sư Thẩm Lãng à, xin cậu hãy giảng dạy một chút về cách giám định của trầm hương.” Ông Đổng lên tiếng khẩn cầu.
Lúc này. Đổng Thiếu Dương cũng ngồi ngay ngắn trên sô pha, tập trung tinh thần, nghiêm túc nghe Thẩm Lãng giảng giải.
Đổng Thiếu Dương cho rằng, có cơ hội được học một số kiến thức này cũng rất tốt, hôm nay ở tiệm lẩu suýt chút nữa đã mất trắng ba trăm triệu, nếu đã có tầm nhìn mạnh như đại sư Thẩm, nhất định sẽ không mạo hiểm lần nữa.
Trong khi Trương Vân Vân lại đang cúi đầu nghịch điện thoại, đăng nhiều bức ảnh tự sướng khác nhau và gửi ảnh đi ăn lẩu hôm nay cùng Đổng Thiếu Dương đến vòng bạn bè, chia sẻ đời sống của cô ta.
Về kiến thức giám định, Thẩm Lãng cũng không keo kiệt truyền dạy. Chỉ khi ai đó muốn anh giảng dạy, anh mới có thể nói cho đối phương biết. Nếu không hỏi anh, anh cũng không muốn đi lãng phí thời gian, dù sao cũng là đôi bên tình nguyện.
“Giám định trầm hương, quan trọng nhất là cách nhận biết ngửi mùi để đoán thật giả. Cũng giống như mới đầu ngửi thấy trầm hương, lập tức cảm thấy hương dược vị khá quen thuộc, nhưng khi cẩn thận ngửi thêm lần nữa, lại không nhớ ra đây rốt cuộc là vị gì.”
“Trầm hương còn được chia thành hai loại, là Thổ trầm và Thủy trầm, đúng như tên gọi, Thủy trầm tức trầm hương sẽ rơi xuống nước sau khi chết, ví dụ như đầm lầy hoặc hồ nước, bởi vì nó tạo thành mùi thơm do nấm xâm nhập và để lại những mảng dầu sau nhiều năm. Từ Thủy trầm, có thể lý giải Thổ trầm rất đơn giản, Thổ trầm, tức chôn trong đất và sinh ra dầu trơn. Từ dầu trơn mà quan sát thì Thủy trầm có màu đen, còn Thổ trầm phần lớn có màu vàng hoặc xám đen” Thẩm Lãng dẫn giải.
“Hai loại trầm hương này có gì khác nhau sao?” Ông Đổng nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên là khác nhau, sự khác nhau của Thủy trầm và Thổ trầm là quan trọng nhất, Thổ trầm hương vị vô cùng mãnh liệt, trong khi hương vị của Thủy trầm lại dịu và thanh hơn. Có thể so sánh chúng tương tự với nam và nữ, Thổ trầm là dương, Thủy trầm là âm.” Thẩm Lãng nói.
Ông Đổng cùng Đổng Thiếu Dương và nghe xong, hai người họ lập tức cảm thấy hứng thú.
Cùng là trầm hương, thế nhưng còn có điểm khác nhau, hơn nữa sự so sánh này, cũng rất thú vị.
Việc này có đề cập đến y học Trung và âm dương học, Thẩm Lãng cũng không muốn phải giải thích quá phức tạp. Thế nên, anh nói tiếp: “Thủy trầm hàng năm luôn sinh sống ở môi trường ướt át, thuần âm, tính ôn hòa, có tác dụng thần kỳ trong việc làm ấm thận. Thổ trầm sinh sống trong môi trường bùn đất, khô ráo, thuần dương, tính nóng, có tác dụng thanh nhiệt, hạ khí. Chúng ta có thể dùng y học Trung để phân chia hai loại trầm hương này.”
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lại lên tiếng cảnh báo: “Ông Đổng, nếu ông thật sự có hứng thú chơi hương, chơi đến mức cao nhất thì phải biết một số kiến thức về y học Trung. Hiện tại rất nhiều người chơi hương, khi bán ra cũng chỉ có nửa bình dấm, ở trong mắt họ, trầm hương cũng chỉ có Thổ trầm, khi hỏi đến, câu trả lời chính là trầm hương có tác dụng an thần, nhưng lại không biết đến hương khác, hỏi đến các tác dụng khác nhau cũng không rõ.”
“Ngửi mùi trầm hương, chủ yếu có một thủ đoạn phán đoán là tỏa, vậy tỏa là gì? Chính là mùi hương của trầm hương sẽ tỏa ra, sau đó len vào bên trong lỗ mũi, nếu là mùi hương của trầm hương thật, hẳn sẽ cảm giác được mùi hương chạy dọc theo con đường nhỏ trong sợi tơ, rồi len lỏi chui vào bên trong lỗ mũi.”
Nói xong, Thẩm Lãng lập tức cầm lấy khối gỗ kia của ông Đổng làm mẫu.
“Khối trầm hương này, có thể ngửi ra được mùi thuốc, nhưng loại mùi hương này, không thuộc dạng liên tục, nếu ông Đổng không tin, thì vào ban đêm, khi ngủ có thể đặt nó bên cạnh gối, nhất định sẽ ngửi được hương tuy tỏa ra, nhưng lại liên tục gián đoạn. Bởi đó chính là hàng thật, hoặc ngược lại nó là hàng giả.”
Nghe xong, ông Đổng liên tục gật đầu: “Thì ra phương pháp giám định cũng không hoàn toàn khó cho lắm, hôm nay vừa nghe đại sư Thẩm giảng dạy, tôi như đã ngộ ra được, buổi tối tôi nhất định sẽ cầm khối trầm hương này theo để thử.”
Thẩm Lãng cười nhẹ, cũng không nói gì thêm.
Còn nói gì nữa đây, khối trầm hương này khẳng định là đồ giả, Thẩm Lãng mới vừa cầm lên tay, đã biết là thật hay giả.
Giữa trưa, ông Đổng một hai muốn Thẩm Lãng ở lại, cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Lãng cảm giác rất khó nói. Bởi ông ấy muốn dẫn anh đi tham quan kho hàng trầm hương của ông ấy.
Ăn cơm trưa thì có thể, nhưng còn việc đi tham quan kho hàng, Thẩm Lãng tự tìm một lý do nào đó để gạt nó sang một bên, dựa vào khối trầm hương mà ông Đổng mang đến, gần như có thể suy ra rằng trầm hương trong kho của ông Đổng, đến chín mươi phần trăm đã là hàng giả, cùng lắm thì hàng thật cũng chỉ chiếm có mười phần trăm.
Vì trầm hương dù sao cũng là mặt hàng khan hiếm, thế nên tồn cả một kho hàng, cũng không có khả năng.
Vả lại, thị lực của ông Đổng thật sự không được tốt cho lắm, khi mua hoàn toàn phụ thuộc về người ngoài nghề.
Nếu như ông lão này biết được, trong kho hàng có đến chín mươi phần trăm là hàng giả, nhất định ông ấy sẽ tức chết mất.
Chơi thứ này, chỉ dựa vào sợ thích, nếu như đặt sức khỏe vào thì thật sự là không đáng.
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Lãng đưa Thi Thanh Thanh rời khỏi nhà họ Đổng, sau đó trở lại con phố ăn lẩu trước đó để tìm xe.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lái chiếc Mercedes Benz nhanh chóng đến trường học.
Trong khi giáo viên tiếng Anh của Kim Chí Minh, chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm cấp bộ còn đang lo rằng, nhà họ Kim sẽ gây khó dễ cho trường học, họ lại không ngờ rằng, Thẩm Lãng cũng muốn đến trường học, yêu cầu một lời giải thích.
Tuy rằng anh đã dạy cho Kim Chí Minh một bài học, nhưng việc này không cũng không dễ dàng lật ngược như vậy.
Đã xảy ra một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, thậm chí là sẽ càng nhiều hơn.
Nếu trường học đã lựa chọn làm lơ, bỏ qua nạn bắt nạt học đường, vậy cũng chỉ có thể chuyển trường.
Thẩm Lãng sẽ không giống như những gia đình khác, lựa chọn nuốt giận khi con cháu mình bị Kim Chí Minh bắt nạt.
Người khác có thể sẽ suy xét đến gia thế lớn mạnh của nhà họ Kim, không dễ động vào, nhưng Thẩm Lãng lại không sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT