“Ôi vãi, con xe này cũng phải đáng giá một trăm bảy mươi tỷ ấy nhỉ.”

“Tôi thấy một trăm bảy mươi tỷ chưa chắc đã mua nổi đâu.”

“Đây là xe phụ huynh nhà ai thế nhỉ? Ngầu ghê!”

“Ngầu không thể tả được ấy chứ, có khi đây là chiếc xe ngầu nhất của phụ huynh trường Ngự Bi ấy chứ.”

Lúc này Thẩm Lãng đã dẫn theo Thi Thanh Thanh đi vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng

Hiệu trưởng Lục Kiệt nhiệt tình tiếp đón Thẩm Lãng.

“Mời Cậu Lãng ngồi, tôi đã làm thủ tục nhập học xong hết rồi, hôm nay cậu có thể dẫn em gái di học được rồi, em nó được phân vào lớp cùng tuổi tốt nhất.” khuôn mặt Lục Kiệt tươi cười nói với Thẩm Lãng.

“Hiệu suất làm việc của ông cũng tạm được đấy.” Thẩm Lãng gật đầu.

Đã nói hôm nay sẽ vào học, không có việc làm lỡ dở, Thẩm Lãng rất vừa ý với biểu hiện của Lục Kiệt.

“Chuyện cậu Lãng căn dặn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng đi làm, à phải rồi, có chuyện này tôi không hiểu lắm, tại sao cậu và em gái cậu không cùng họ vậy?” Lục Kiệt hỏi.

“Lắm chuyện! Đây là việc ông nên hỏi sao, ông chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những việc khác ông không cần phải hỏi!” Thẩm Lãng đột nhiên nổi cáu.

“Vâng, vâng thưa cậu Lãng, tôi không hỏi nữa, không hỏi nữa, bây giờ tôi dẫn cậu và em gái đến lớp nhảy của toà dạy học.

Lớp nhảy tương đương với lớp chọn trong trường tiểu học, năng lực của giáo viên cũng là tốt nhất khối.

Do Thi Thanh Thanh học chậm một năm nên hiện giờ cô bé con kém một lớp nữa mới có thể lên cấp hai được.

Sau đó Thẩm Lãng đi đến lớp nhảy.

Lúc này vẫn chưa vào lớp.

Hiệu trưởng sắp xếp chỗ ngồi cho Thi Thanh Thanh xong xuôi, vị trí này vừa khéo là chỗ trống.

“Cậu Lãng, cậu xem chỗ này được chưa?” Lục Kiệt dè dặt hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa thể thấy cuối cùng thế nào được, cần phải quan sát thêm.” Thẩm Lãng nói.

Lục Kiệt nghĩ thầm, Cậu Lãng này đúng là khó hầu hạ mà.

Không phải Thẩm Lãng khó hầu hạ mà là anh suy nghĩ cẩn thận, chuyện khác anh còn có thể qua loa được nhưng về chuyện môi trường học tập của em gái Thi Thanh Thanh thì anh phải cẩn thận từng li từng tí.

Em Thanh Thanh từng chịu tổn thương trong lòng thế nên Thẩm Lãng không muốn nhìn thấy em ấy lại bị bắt nạt nữa.

Lúc này bạn cùng bàn của Thanh Thanh vẫn chưa đến.

Thẩm Lãng an ủi Thanh Thanh vài câu, sau đó dặn em ấy nếu có ai dám bắt nạt em thì cứ nói với anh.

Sau đó Thẩm Lãng và hiệu trưởng Lục Kiệt cùng nhau đi ra ngoài.

Nhưng Thẩm Lãng vẫn chưa rời khỏi lớp của Thi Thanh Thanh. Anh quyết định sẽ ở đây trông coi cả một ngày.

Việc này nhất định phải làm, không thể làm qua quýt được.

Thẩm Lãng đứng ở hành lang, yên lặng quan sát, yên lặng chờ đợi.

Sau đó anh phát hiện ra học sinh của lớp nhảy, người nào người nấy đều mặc hàng hiệu, nhìn cái là biết là con nhà giàu có.

Bạn cùng bàn của Thi Thanh Thanh là một cậu nhóc mập mạp.

Em Thanh Thanh là một người nhút nhát, đồng thời cũng hy vọng có thể thông qua việc thay đổi môi trường mà có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nên khi cô bé nhìn thấy bạn cùng bàn của mình thì tỏ ra vô cùng niềm nở, cô muốn kết thêm bạn mới.

Nhưng thái độ của thằng nhóc mập lại chẳng ra sao cả.

Cậu ta có thái độ ghét bỏ đối với màn giới thiệu của bạn cùng bàn mới, cậu ta không muốn nói chuyện với Thi Thanh Thanh..

Thẩm Lãng đang đứng quan sát bên ngoài lớp học nhìn thấy cảnh này, anh không thấy nó có gì quá đáng lắm, có thể là thằng nhóc mập kia khá sợ người lạ.

Tạm thời không quen với bạn cùng bàn mới thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng Thẩm Lãng không hề lơ là cảnh giác anh vẫn luôn đứng ngoài lớp học lặng lẽ quan sát.

Đến lúc vào học thì thằng nhóc mập kia đã nói chuyện với Thi Thanh Thanh, nhưng ánh mắt của cậu ta có chút kỳ quái.

Kết quả, mới học được nửa tiết thì thằng nhóc mập kia đã không chịu nổi nữa mà bắt đầu ra tay rồi.

Giáo viên tiếng anh còn đang giảng bài trên bục giảng, cậu nhóc mập kia bèn túm lấy bím tóc của Thi Thanh Thanh, hơn nữa cậu ta còn nở một nụ cười xấu xa.

Cậu ta dùng sức kéo một cái khiến Thi Thanh Thanh đau muốn phát khóc.

Thẩm Lãng thấy thế, hơn nữa thằng nhóc kia còn không dừng tay lại, anh nhanh chóng chạy vào lớp học.

“Dừng tay lại.”

Thẩm Lãng điên cuồng hét về phía thằng nhóc mập kia.

Giáo viên tiếng Anh đang giảng bài, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi lạ hoắc khoảng hai mươi tuổi lao vào phòng học.

Giáo viên tiếng Anh lập tức tức giận.

“Cậu làm cái gì đấy! Đây là lớp học, đừng làm phiền tôi giảng dạy, mời cậu ra ngoài cho!”

Vẻ mặt giáo viên tiếng Anh tức giận.

Sau đó Thẩm Lãng vốn không muốn để ý đến giáo viên tiếng Anh, bây giờ anh không muốn giải thích quá nhiều, anh chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc béo kia thôi.

Vèo.

Cánh tay to của Thẩm Lãng túm lấy thằng nhóc mập mạp kia từ chỗ ngồi của nó.

“Bốp.”

Thẩm Lãng tát vào mặt thằng nhóc mập mạp kia một cái, đánh đến nỗi nó khóc oa oa.

Những học sinh khác đều bị dọa sợ vội vàng tránh đi.

Thẩm Lãng biết anh làm thế sẽ làm người khác sợ nhưng em gái bị bắt nạt ngay trước mặt mình sao anh có thể chịu nổi.

Chuyện này nếu mà nhịn được thì chỉ có là thằng khốn thôi.

Giáo viên tiếng Anh thấy thế thì nhanh chóng bước xuống bục muốn dạy dỗ Thẩm Lãng.

“Cậu là ai đấy? Sao lại đánh người?”

Giáo viên tiếng Anh cũng là một người đàn ông cao một mét tám, cao tầm tầm Thẩm Lãng.

Nhìn cơ thể thì chắc hẳn là anh ta thường xuyên tập gym.

“Đánh nó là vì nó đáng bị đánh, nó bắt nạt em gái tôi, người làm anh như tôi không chịu được.” Thẩm Lãng khí phách nói.

Giáo viên tiếng Anh nhìn thằng nhóc mập, ánh mắt anh ta hơi thay đổi.

Đây đã là lần thứ năm rồi.

Việc thằng nhóc mập này bắt nạt bạn trong lớp đã xảy ra năm lần rồi.

Thế nên vị trí bên cạnh thằng nhóc mập này mới để trống.

Việc này chỉ có chủ nhiệm lớp và mấy giáo viên bộ môn mới biết, mỗi lần các bạn bị bắt nạt đều lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện.

Còn giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn cũng sẽ lựa chọn cố gắng hết sức để đè chuyện này xuống, vì dù sao thì gia thế thằng nhóc mập này cũng không đơn giản, trong lớp nó là đứa có gia thế tốt nhất.

Chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn đều không dám đắc tội với phụ huynh của thằng nhóc mập này thế nên mới ém chuyện này xuống hết lần này tới lần khác.

Nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới bạn học lần này bị bắt nạt là học sinh mới, hơn nữa anh trai của cô bé còn kích động ra tay đánh thằng nhóc mập nữa.

Ngay lập tức giáo viên tiếng anh cảm thấy lần này anh trai của học sinh mới xong đời rồi.

“Không phải đâu, bình thường bạn Kim Chí Minh rất ngoan, sao có thể bắt nạt bạn cùng bàn được chứ. Thế nên tôi thấy những gì cậu nói đều không phải là sự thật. Nếu như cậu thấy bạn Kim Chí Minh đánh người vậy thì mời cậu đưa ra bằng chứng.”

Không ngờ giáo viên tiếng Anh này lại thối tha đến mức độ này.

Làm thầy dạy người khác, có xứng đáng không?

“Anh muốn bằng chứng?” ánh mắt của Thẩm Lãng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Đúng vậy, chuyện gì cũng phải có bằng chứng mới được, vừa nãy có ai nhìn thấy em Kim Chí Minh bắt nạt em gái cậu không? Cậu thế này xông vào lớp học cản trở tôi dạy học, đây là một hành động vô cùng thô lỗ.” giáo viên tiếng Anh nói.

Bốp.

Thẩm Lãng cho giáo viên tiếng Anh một bạt tai.

Ngay lập tức năm dấu ngón tay hiện lên nửa gương mặt của giáo viên tiếng Anh, đỏ cả một mảng.

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã vì thế đánh lên mặt cũng rất đau.

Khóe miệng giáo viên tiếng Anh run run, vẻ mặt tức giận giật giật mấy cái.

Ông ta lấy tay ôm lấy nửa bên mặt bị đánh, tức giận nói: “Cậu dám đánh tôi.”

“Đánh ông, tôi có sao? Xin hãy mang chứng cứ ra đây, mắt thấy chưa chắc đã là thật, muốn chứng minh tôi đánh ông thì đi làm kiểm tra vân tay trước đã.” Thẩm Lãng cười khẩy nói.

Nghe Thẩm Lãng nói thế thì giáo viên tiếng Anh tức giận hét lên: “Bình thường tôi là vua của phòng tập gym, cậu dám đánh tôi một cái, tôi sẽ trả lại gấp mười.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play