Lý Thư Yểu khóc vì cảm kích, gương mặt đầy nước mắt.
Thẩm Lãng chỉ chữa bệnh cho bố cô ta một lần nhưng tình trạng của ông ấy đã có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Biết vậy thì từ lúc ở Vân Thành dù có chết cô ta cũng không để cô của mình đưa bố đi.
Nếu để Thẩm Lãng điều trị thì tình hình đã tốt hơn từ lâu rồi, cũng không khiến ông ấy phải chịu những sự đau đớn như này.
Lý Thư Yểu vô cùng cảm động, cô ta nghĩ Thẩm Lãng chính là quý nhân phù trợ trong cuộc đời của mình.
“Không cần cảm ơn, mặt khác tôi cũng là một bác sĩ mà, làm thầy thuốc thì sao có thể thấy chết không cứu được chứ, hơn nữa với mối quan hệ của chúng ta thì tôi đương nhiên sẽ cứu bố cô rồi.”
Thẩm Lãng không muốn khiến Lý Thư Yểu thấy đây là một gánh nặng, cũng không nghĩ đến chuyện muốn cô ta báo đáp mình.
Trị bệnh cứu người vốn là sứ mệnh cơ bản của người thầy thuốc, huống hồ trường của anh có quy định, chỉ có những người ác độc, nham hiểm mới không ra tay cứu người thôi.
“Nếu không tôi mời anh bữa cơm nhé, anh muốn ăn ngoài hay ăn ở nhà đều được, tôi chắc chắn phải gặp mặt để cảm ơn anh.” Lý Thư Yểu thật lòng nói.
“Hiện tại thì không cần, tôi còn bận nhiều chuyện khác, bữa cơm này cứ gác lại đã, sau này tính sau.” Thẩm Lãng đáp.
Hiện tại anh muốn Lý Thư Yểu lấy thân báo đáp thì cô ta cũng đồng ý.
Lý Thư Yểu thật sự đã nghĩ như vậy, cô ta cho rằng Thẩm Lãng đã giúp mình rất nhiều thứ.
Anh giúp cô ta loại bỏ người mẹ kế chỉ biết vơ vét tài sản, giúp cô thoát khỏi bàn tay của cô ruột mình, và cả chuyện bỏ đi cuộc hôn nhân ép buộc với nhà họ Liễu nữa, thậm chí còn chữa bệnh giúp bố cô ta.
Đúng là chỉ dâng cho Thẩm Lãng sự quý giá nhất của bản thân cô ta thì mới trả được hết những ơn nghĩa này.
Cô ta nghĩ thứ quý giá nhất của người con gái chính là tấm thân như ngọc.
Cô ta muốn tặng anh tấm thân này chứ không muốn tiến vào cuộc sống của anh, sau khi dâng hiến xong thì sẽ lặng lẽ rời đi.
“Thẩm Lãng, tôi… tôi nghĩ…” Lý Tư Yểu đỏ bừng cả mặt, hơi khó mở miệng để nhắc chuyện này với anh.
“Sao thế Thư Yểu, cô định nói gì.” Thẩm Lãng không biết cô ấy định nói chuyện gì.
“Ôi, tôi… tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh…”
Trước đây, Lý Thư Yểu cảm thấy rất xấu hổ khi mở miệng nói những lời như vậy, nhưng hôm nay cô ấy đã cố gắng lấy hết dũng khí của bản thân để mở lời.
“Nhưng tôi đã có bạn gái rồi.” Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
“Là Tống Thiên Nga ư? Tôi biết anh và Tống Thiên Nga rất xứng đôi với nhau vì tình hình phát triển của nhà họ Tống hiện tại nên tôi ấy, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh một ngày thôi. Tôi cũng không hy vọng xa vời là có thể kết hôn với anh rồi bước vào cung điện hôn nhân, anh yên tâm, cơ thể của tôi rất sạch sẽ, chưa có ai chạm vào cả.”
Lý Thư Yểu thẹn thùng đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng ngại ngùng.
Thẩm Lãng bất đắc sĩ đỡ trán, sau đó đáp lời: “Không phải vì Tống Thiên Nga.”
“Vậy thì là ai? Được rồi, thật ra tôi cũng không muốn biết người đó là ai, tôi tình nguyện đứng sau lưng anh làm một người phụ nữ không danh không phận. Tôi không cần danh phận gì cả nên anh để tôi ở phía sau anh được không?” Lúc này viền mắt của Lý Thư Yểu đã đỏ lên, cô ta không kìm được rơi nước mắt.
Nói thật thì Thẩm Lãng cảm thấy có chút lơ mơ.
Anh không hề nghĩ rằng Lý Thư Yểu lại có thể đưa ra quyết định như vậy.
“Thư Yểu, có phải cô nên tỉnh táo lại để suy nghĩ kỹ càng một chút không?” Thẩm Lãng nói.
“Không cần nghĩ thêm nữa đâu, nếu tôi đã nói như vậy thì đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi không phải chỉ rung động nhất thời, tôi đã bị tài năng của anh hấp dẫn từ lâu rồi, về sau lại chìm đắm trong nhân phẩm của anh nên hiện tại tôi muốn đền đáp sự giúp đỡ của anh.” Lý Thư Yểu nghẹn ngào nói.
“Đền đáp ơn nghĩa cũng không cần phải bằng cách này đâu.” Thẩm Lãng an ủi: “Cô nhất định đừng coi những chuyện đó là gánh nặng, nếu người bệnh không phải là bố của cô thì tôi cũng ra tay cứu giúp.”
“Nhưng tôi...” Cô ta nghĩ ngợi một lát rồi kiên định nói: “Tôi hiểu ý của anh nhưng một khi tôi đã quyết thì sẽ không thay đổi.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Lãng châm một thiếu thuốc lên.
Bốn người phụ nữ này đều đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Hút xong điếu thuốc, Thẩm Lãng lại bắt đầu lái xe đi.
Ngày mai phải dọn nhà để chuyển đến Trang viên Tống Nghi rồi nên hôm nay anh quay về Thúy Tâm Tiểu Trúc để thu dọn một chút.
Lúc anh trở lại Thúy Tâm Tiểu Trúc thì thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang chăm sóc Thi Thanh Thanh.
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, Thi Thanh Thanh đang ghé vào đùi Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngủ ngon lành.
Thẩm Lãng đi vào rồi ngồi xuống bàn bạc với Lâm Nhuyễn Nhuyễn về chuyện dọn nhà ngày mai luôn.
“Nhuyễn Nhuyễn, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến Trang viên Tống Nghi, em chỉ cần mang theo những đồ cần thiết thôi.”
Bọn họ cũng không thuê công ty dọn nhà vì ở Trang viên Tống Nghi cá gì cũng có. Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần mang những thứ cần thiết qua đó, còn những đồ dùng khác như đồ gia dụng hay đồ dùng khác đều được trang bị đầy đủ ở Trang viên Tống Nghi.
Hơn nữa bên đó còn sang trọng hơn cả Thúy Tâm Tiểu Trúc này.
“Anh thật sự muốn đi ạ?” Cho đến hôm nay, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.
Cô ấy biết rõ Trang viên Tống Nghi ở Giang Nam một nơi như thế nào.
Chỗ đó có khu vườn cây cảnh mang đậm phong cách truyền thống, hơn xa trang viên nước ngoài những mười con phố.
Vườn cây được thiết kế rất tinh tế, trang viên của nước ngoài hoàn toàn không là gì.
“Đương nhiên rồi, đây không phải là chuyện đùa.” Thẩm Lãng lại có vẻ rất bình tĩnh nói.
Dù sao, biệt thự nhà họ Thẩm ở Kinh đô còn rộng gấp đôi Trang viên Tống Nghi ở Giang Nam.
Những thứ này Thẩm Lãng đã nhìn chán rồi nên cũng không thấy Trang viên Tống Nghi có gì đặc biệt, chuyện này cũng như khi đã ăn nhiều sơn hào hải vị rồi thì không còn thấy hiếm lạ gì nữa.
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn sự bình tĩnh đến mức thong dong của Thẩm Lãng thì bỗng thấy rất khó hiểu.
“Chồng ơi, bạn của anh cũng tốt quá nhỉ, cho chúng ta ở một nơi tốt đẹp như Trang viên Tống Nghi. Khi nào có thời gian chúng ta cùng đến cảm ơn bạn anh nhé.”
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở Vân Thành, vẫn luôn nghe Thẩm Lãng nói có một người bạn là ông chủ lớn, vô cùng giàu có còn giúp đỡ anh rất nhiều nữa.
“Không cần đâu.” Thẩm Lãng cười nói.
“Thật sự không cần ạ? Tuy anh và người bạn kia có quan hệ tốt thì chúng ta vẫn nên cảm ơn anh ấy khi cho chúng ta ở trong Trang viên Tống Nghi chứ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
“Thật sự không cần mà, được rồi, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đưa Thanh Thanh đến phòng ngủ đi rồi đi ngủ sớm nhé, ngày mai còn dọn nhà nữa.” Thẩm Lãng khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng dọn vào Trang viên Tống Nghi với Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thi Thanh Thanh.
Thi Thanh Thanh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã tìm hiểu trên mạng về Trang viên Tống Nghi từ trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn hơi sợ hãi.
Hai cô không thể kiềm chế được nỗi sợ vì Trang viên Tống Nghi thật sự quá rộng.
Ngay cả công viên lớn nhất Giang Nam cũng không rộng bằng nơi này.
Chỗ này có thể được xem là khu vườn của hoàng gia, thật sự đã khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thi Thanh Thanh trở nên khiếp sợ.
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ là chủ nhân của nơi này. Nhuyễn Nhuyễn, Thanh Thanh, hai người có thích không?”
Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thi Thanh Thanh đi dạo trong Trang viên Tống Nghi.
“Thích ạ.”
“Anh ơi, em cũng thích ạ.”
Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt của hai cô ấy khiến Thẩm Lãng cũng cảm thấy vui mừng.
Có thể bảo vệ tốt cho vợ và người thân của mình, khiến mọi người được sống một cuộc sống tốt hơn cũng là một loại hạnh phúc, một kiểu cảm giác thành tựu.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Bạch ở Giang Nam.
Sau khi vợ của cậu hai nhà họ Bạch là Liễu Khê biết được chuyện bố mẹ mình bị làm nhục thì vô cùng tức giận.
“Bố, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ báo thù cho hai người, chắc chắn sẽ không để tên nhãi con đó được sống thoải mái!” Liễu Khê tức giận nói.
Con dâu nhà họ Bạch là con gái nhà họ Liễu, tên là Liễu Khê.
“Tiểu Khê à, không cần đâu, chúng ta cũng không để tâm mà.”
Lần này, Liễu Uyên lại khiêm tốn một cách kỳ lạ, nếu là ngày trước thì ông ta đã sớm lồng lên đi trả thù rồi.
Nếu như nhà họ Bạch rat ay thì thật sự là ông ta sẽ điên cuồng một chút.
“Bố, có phải bố cho rằng lời nói của con không có trọng lượng không? Dù con là con dâu thứ hai nhà họ Bạch nhưng nếu đi cầu xin ông nội thì xử lý thằng nhóc kia cũng khó đâu ạ.” Liễu Khê hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Lãng.
“Vẫn nên đừng làm vậy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, em trai con còn đang nằm viện đấy, đời này sợ là đã bị hủy hoại rồi, ta không muốn chuyện phức tạp hơn khiến nhà họ Liễu sụp đổ.” Liễu Uyên lắc đầu nói.
Liễu Khê lại không cho đấy là đúng.
“Không phải là ông chủ của công ty Lương Dược sao ạ? Chẳng lẽ năng lực của anh ta còn mạnh hơn nhà họ Bạch? Bố mẹ cứ yên tâm, con sẽ xử lý thằng đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT