“Buông cô ta ra? Mày có tư cách gì ra lệnh cho tao?”
Liễu Xuyên bước ra, đi tới chỗ Thẩm Lãng.
Suýt nữa thì mặt đối mặt với Thẩm Lãng, bốn mắt nhìn nhau.
“Nếu mày đã đến đây, thì hôm nay đừng mong có thể đứng mà đi ra được khỏi Vọng Xuân Các này.”
“Mày có biết người phụ nữ này sắp đính hôn với tao rồi không? Mày dám cướp người phụ nữ của Liễu Xuyên tao, mày thật sự chán sống rồi!”
“Hôm nay, tao sẽ đánh mày đến tàn phế trước mặt người phụ nữ yêu quý của mày, không, là một con chó tàn phế mới đúng.”
Liễu Xuyên vô cùng hung hăng, gương mặt của anh ta suýt chút nữa đã chạm vào mặt của Thẩm Lãng.
Nhưng mà Liễu Xuyên đã đánh giá thấp kẻ được và quá coi thường người đàn ông trước mặt rồi.
“Bốp.”
Thẩm Lãng không nhiều lời như Liễu Xuyên, thẳng tay tát một cái.
Lòng bàn tay dùng lực rất mạnh, mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt Liễu Xuyên, bốp một tiếng rất rõ ràng.
Chỉ với một cú đánh, lập tức khiến mũi và miệng của Liễu Xuyên chảy máu.
Tiếp tục!
“Bốp!”
Thẩm Lãng giơ tay lên tung một cú đánh khác, vẫn ở vị trí ban đầu, lực trong lòng bàn tay lần này mạnh hơn lần trước.
“Bốp!”
Ngay lập tức, Liễu Xuyên phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Rồi lại một lần nữa!
“Bốp!”
Cái tát thứ ba của Thẩm Lãng mạnh mẽ và dùng lực còn nhiều hơn hai cú đánh đầu tiên.
Cái tát thứ ba này, khi đánh vào mặt Liễu Xuyên, cảm giác da tróc thịt bong, anh ta bay ngược lại phía sau, ngã lên bàn rượu.
Rượu và thức ăn trên bàn đều vương vãi hết ở dưới đất.
Ngay cả tượng phật ngọc bích hoàng đế cũng bị rơi vỡ làm đôi.
Ngay sau đó, Liễu Xuyên ngã xuống đất và ngất xỉu.
“Liễu Xuyên, Liễu Xuyên.” Liễu Uyên vội vàng chạy tới, đỡ Liễu Xuyên dậy, dùng sức ấn vào huyệt nhân trung của anh ta một cái.
Sau khi lăn qua lăn lại một lần, Liễu Xuyên mới có thể tỉnh táo trở lại.
Nhưng anh ta vừa mới tỉnh lại, khóe miệng lại có một chút máu tươi tràn ra.
Lần này Liễu Xuyên bị người ta đánh cho tỉnh mộng luôn rồi.
Thậm chí muốn nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Ba cái tát của Thẩm Lãng, chỉ cần anh dùng lực thêm một chút nữa, thì hôm nay Liễu Xuyên đã lên trời theo ông bà tổ tiên luôn rồi.
Nhìn thấy con trai mình bị đánh như vậy, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai rất tức giận.
“Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh con trai của tao, mày có biết nhà họ Liễu của chúng tao ở Giang Nam có địa vị như thế nào không?” Liễu Uyên tức giận hét lên.
“Tên nhóc này đúng là không xem nhà họ Liễu ra gì cả. Dám ra tay đánh Liễu Xuyên trước mặt vợ chồng chúng ta. Chán sống rồi sao?” Tôn Ngọc Mai lạnh lùng hỏi.
“Nhà họ Liễu sao? Mười dòng tộc đứng đầu ở Giang Nam tôi còn dám đánh, huống chi là nhà họ Liễu các người!” Thẩm Lãng không thèm để ý.
Tên Liễu Xuyên kia, thực sự đáng đánh.
Lập tức, Thẩm Lãng bước lên từng bước, long hành hổ bộ, đi về phía Lý Thư Yểu, đứng ở phía trước bảo vệ cô ta.
“Nếu hôm nay cô ấy mất một sợi tóc, tôi sẽ diệt cả nhà họ Liễu các người!”
Giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm của Thẩm Lãng vang vọng trong Vọng Xuân Các.
Liễu Uyên cảm nhận được sự sắc bén trong lời nói của anh, ông ta nhíu mày, vẻ mặt đông cứng lại.
Con trai của ông ta, từ nhỏ đã được cưng chiều, cho đến bây giờ vẫn luôn bắt nạt người khác, cũng chưa từng bị người khác đánh, thậm chí ông ta cũng chưa từng đánh anh ta.
Hôm nay ông ta chứng kiến một tên thấp hèn đánh con trai mình, đánh đến da tróc thịt bong, tên thấp hèn này điên rồi sao? Không sợ sau này nhà họ Liễu sẽ trả thù sao?
“Nghé con không sợ hổ. Xem ra mày vẫn chưa biết sức mạnh và địa vị của nhà họ Liễu ở Giang Nam rồi. Để tao nói cho mày biết, nhà họ Bạch, là một trong mười dòng tộc hàng đầu ở Giang Nam, chình là thông gia của bọn tao, nhóc con không biết trời cao đất dày, mày dám đánh con trai tao, mày thật sự chán sống rồi!”
Mặc dù Liễu Xuyên không thích người ngoài nói rằng nhà họ Liễu dựa dẫm vào địa vị vào nhà họ Bạch, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng khi đe dọa người khác, lấy nhà họ Bạch làm chỗ dựa sẽ có ích hơn là tự lấy danh nghĩa của mình ra.
Dù sao nhà họ Bạch cũng là một trong mười dòng tộc hàng đầu ở Giang Nam, nhà họ Liễu của ông ta chỉ là một trong rất nhiều dòng tộc ở đó mà thôi, thực sự không đáng nhắc tới.
Nếu nhà họ Liễu có thể gây thuận lợi nắm bắt chuyện làm đại diện cho công ty Lương Dược, thì sẽ có cơ hội lên hạng nằm trong những dòng tộc đứng thứ hai Giang Nam, nhưng hiện tại việc làm đại lý thương mại vẫn chưa thực sự nằm trong tay bọn họ, nên để khi khác rồi nói.
Lúc này, Liễu Uyên nghĩ rằng lấy nhà họ Bạch ra để đe dọa chắc chắn sẽ khiến người thanh niên trước mặt này phải khiếp sợ.
Tuy nhiên, biểu cảm và phản ứng trên mặt của Thẩm Lãng không hề thay đổi chút nào.
“Một dòng tộc dựa gia đình thông gia để hô mưa gọi gió thì có gì phải sợ? Chó cậy gần chủ, nhà họ Liễu ở Giang Nam chính là loại như vậy đấy!” Thẩm Lãng chế nhạo.
Những lời này, chắc chắn đã chọc giận Liễu Uyên.
Sĩ diện của chủ nhân nhà họ Liễu khiến ông ta không nén nổi tức giận!
“Người của nhà họ Liễu, sẽ đến đây ngay lập tức! Nhóc con, hôm nay mày phải bò ra khỏi Vọng Xuân Các cho tao!” Liễu Uyên đã gọi điện thoại kêu vệ sĩ trong nhà họ Liễu tới.
Ở Giang Nam, nhiều dòng tộc đã thành lập đội vệ sĩ riêng, có thể dùng để bảo vệ dòng tộc và củng cố thế lực của dòng tộc.
Đội vệ sĩ của gia đình họ Liễu, gọi tắt là Liễu Gia Quân.
Một số người trong đám vệ sĩ này từng là lính đánh thuê nước ngoài đã xuất ngũ, một số là đấu sĩ chuyện nghiệp, còn có một số người tốt nghiệp trường võ thuật.
Tất cả họ đều mạnh mẽ và có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Liễu Gia Quân có thể coi là một đội tương đối mạnh trong các đội vệ sĩ của dòng tộc ở Giang Nam.
Khi nghe tin Liễu Gia Quân sẽ đến, Lý Liên Hoa đột nhiên tỉnh táo lại.
Vừa rồi, khi Thẩm Lãng đánh Liễu Xuyên, Lý Liên Hoa sợ bị Thẩm Lãng trả thù nên không dám nói lời nào, thậm chí đến thở mạnh thôi cũng không dám.
Nghe nói Liễu Gia Quân sắp tới, Lý Liên Hoa lập tức thay đổi thái độ, nhanh chóng nhảy ra chỉ trích Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng, mày đã làm vỡ tượng phật ngọc bích rồi. Đó chính là món quà tao đã bỏ ra hơn vài chục triệu để chuẩn bị làm quà cho ông Liễu và bà Liễu đây đấy!”
Lý Liên Hoa nhìn món quà đắt tiền của mình đã bị Thẩm Lãng làm tan nát, hiện tại trong lòng bà ta rất muốn giết chết Thẩm Lãng.
Lúc này Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng phản ứng lại.
Đặc biệt là Tôn Ngọc Mai, bà ta nổi điên lên.
“Mẹ kiếp! Tượng phật của tao! Chất liệu ngọc bích vô cùng có giá trị, được chạm khắc tinh xảo như thế, mày có đền nổi không hả?”
Tôn Ngọc Mai vội vàng chạy tới, nhặt lấy tượng phật ngọc lục bảo đã bị vỡ thành nhiều mảnh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, tức giận mắng Thẩm Lãng.
Lý Liên Hoa tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: “Bà Liễu, tên nhóc này quả thực rất đáng giận. Ngọc Phật này thật sự rất hiếm. Để mua được nó, tôi đã tốn rất nhiều tâm sức và tiền của, vậy mà lại để cho tên khốn này phá hỏng mất. Bà Liễu, xin bà đừng buông tha cho nó.”
Tôn Ngọc Mai bị Lý Liên Hoa kích động đến nỗi cơn tức giận của bà ta càng trở nên dữ dội hơn.
Thẩm Lãng không chỉ đánh con trai bà ta đến da tróc thịt bong, mà còn đập vỡ cả tượng Phật mà Lý Liên Hoa đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bà ta, bây giờ bà ta nóng lòng muốn Liễu Gia Quân đến đánh cho Thẩm Lãng tàn phế mới thôi.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Lãng đi đến trước mặt Lý Liên Hoa, vung tay xuống.
“Bốp!”
Cú đánh này rất mạnh.
Ngay khi vừa giáng xuống mặt của Lý Liên Hoa, thì bà ta ngay lập tức bị đánh bay về phía sau.
“Loảng xoảng!”
Đồ trang trí trên kệ rơi xuống đất.
Lý Liên Hoa còn chưa kịp hét lên vì đau đớn, Thẩm Lãng vẫn chưa dừng lại.
Bước chân nhẹ nhàng thoải mái, trong nháy mắt lại đi đến trước mặt Lý Liên Hoa.
Giơ chân lên, anh đá Lý Liên Hoa lên, bay cao đến hơn ba mét, giống như bao cát, sau đó ngã thật mạnh xuống đất.
Cú ngã này, khiến bà ta đột nhiên ngã lăn ra, nằm trên mặt đất, tứ chi như bức tượng Phật kia, tất cả đều không có cảm giác.
“Bà! Không xứng được làm người!”
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lùng, thẳng thắn nói Lý Liên Hoa không xứng để làm người.
Sau đó, Thẩm Lãng lạnh lùng nói: “Vì để có thể kết thành thông gia, bà không ngại bắt cháu gái của mình kết hôn, trái tim của bà còn độc hơn cả rắn! Bà không xứng để làm bác gái, càng không xứng làm một con người!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT