Đừng nói ở kỳ nghỉ lần trước, hay những ngày đến thành phố An Bình vừa qua, tới giờ chưa có nam sinh nào dám mạnh miệng với cô như vậy.
Mà tên Thẩm Lãng này, tên này giỏi, không chỉ mạnh miệng, còn dám giễu cợt cô.
Điều này làm Tống Từ tức lắm.
Nhưng lại cảm thấy Thẩm Lãng quá ngang tàng, phách lối, không biết dùng cái “Yêu thuật” gì, trông có vẻ rất khoa trương, cao siêu, tạm thời không thể đụng tới anh ta.
“Trật tự, không thấy người ta đang uống trà, hàn huyên với hoa khôi trường sao?”
Thẩm Lãng nói xong, cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhấp một ngụm trà.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đặt ly trà xuống, đôi mắt xinh đẹp trong veo chớp chớp hai cái, nhớ tới chuyện cô bạn thân cùng phòng, Tôn Tĩnh Nhã từng kể, đoán sương sương chắc Thẩm Lãng cãi nhau với người đẹp.
Ban đầu Tôn Tĩnh Nhã nói Thẩm Lãng được phú bà bao nuôi, cô không tin.
Khi chứng kiến Thẩm Lãng trêu đùa người đẹp, Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng khẳng định Thẩm Lãng không hề bám váy đàn bà.
“Bạn học Thẩm, vừa rồi dùng nước trà điểm huyệt, là thật sao?”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn học chuyên ngành y học phương Tây, nhưng học cùng môn tự chọn Đông y giống Thẩm Lãng, cũng biết chút về tác dụng của huyệt Thiên Trung.
Chỉ có điều, dùng nước trà điểm huyệt, là mới thấy lần đầu.
“Nhuyễn Nhuyễn, tin thì là thật.” Thẩm Lãng đáp lại.
Tin thì là thật, không tin thì giải thích kiểu gì cũng không hiểu.
Điểm huyệt bằng nước trà, mấu chốt nằm ở lực đạo.
Phương pháp điểm huyệt, chú trọng độ chính xác cao.
Chỉ cần tìm đúng vị trí, điều chỉnh tốt lực đạo, mọi vật đều có thể điểm huyệt.
Thẩm Lãng lợi dụng công lực khi luyện võ, kết hợp phương pháp điểm huyệt Thần Y môn, để giọt nước bắn ra, tạo thành lực công kích nhất định, kích thích huyệt vị.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn tin rằng Thẩm Lãng sẽ không bịa ra loại chuyện này, hơn nữa cô cảm giác, hôm đó ở bệnh viện, sở dĩ Triệu viện trưởng lấy lòng Thẩm Lãng như vậy, hẳn là có liên quan đến y thuật của Thẩm Lãng.
Thậm chí cô nghi ngờ, bệnh của mẹ được chữa, cũng liên quan tới Thẩm Lãng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thầm cảm khái nói: “Xem ra bạn học Thẩm rất khiêm tốn, bốn năm đại học chưa từng để lộ tài năng y học Đông y, đoán chắc mấy vị nhà giàu muốn kết giao với cậu, vì thưởng thức y thuật của cậu nhỉ!”
Thứ Trầm Lãng hiểu biết còn nhiều lắm, chẳng qua ở thành phố Bình An, không đáng để anh thể hiện.
Lúc này, Tống Từ về chỗ của mình, giận muốn khô cả miệng lưỡi, ôm bực tự rót trà uống, trong miệng còn lầm bầm mấy mánh khóe lừa gạt đều là động tác võ thuật bắt mắt thôi.
Cùng lúc đó, người Đỗ Kim Thủy cử đi điều tra, đang báo cáo tình huống xảy ra ở quán trà.
“Gì? Thằng nhóc đó hôn môi con gái nhà họ Tống?” Đỗ Kim Thủy nghiêm túc.
Thằng này khá, chuyện lớn rồi đây, chẳng lẽ là cháu rể Tống Tri Viễn? Không đúng, cháu rể quái gì đưa lại cô gái khác đi dạo phố, người trẻ tuổi bây giờ đều thích chơi bời vậy sao?
“Ông Đỗ, không phải hôn môi, là cãi nhau…”
“Ừm, là cãi nhau à.” Đỗ Kim Thủy lúng túng, “Là kiểu cãi nhau bình thường, hay cãi kiểu trêu đùa tán tỉnh?”
“Là kiểu không vừa mắt nhau, tên nhóc kia còn tạt nước trà cô Tống.”
“Thật? Gan lớn vậy? Dù sao nhà họ Tống cũng là danh môn vọng tộc ở tỉnh khác!” Đỗ Kim Thủy khiếp sợ.
“Hoàn toàn là thật, ông Đỗ!”
“Tiếp tục theo dõi! Thời gian cấp bách, có tin tức gì trực tiếp gọi điện!” Đỗ Kim Thủy có ý đứng lên.
Ông cau mày, thâm trầm lẩm bẩm, “Dám tạt nước trà cháu gái Tống Tri Viễn, chán sống rồi, để Tống Tri Viễn biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó tên nhóc kia nhất định sẽ bị lột da.”
Thời gian Thẩm Lãng cho Đỗ Kim Thủy, còn chưa tới bảy phút…
Đợi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi vệ sinh, Thẩm Lãng ngồi im thấy nhàm chán, lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi.
Anh không thích mấy trò chơi hành động phổ biến hiện nay, chỉ thích chơi các trò chơi trí tuệ.
Vốn tưởng trong quán trà sẽ yên tĩnh, nhưng Thẩm Lãng thấy thất vọng.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi, bước tới trước mặt anh.
Người đàn ông trong đó, dùng chất giọng cao cao tại thượng nói với Thẩm Lãng: “Tôi muốn ngồi chỗ này!”
Hình như thấy tình hình bất ổn, nhân viên phục vụ quán trà lập tức đến hòa giải.
“Anh đẹp trai, trong quán trà thiếu gì chỗ tốt, đâu nhất thiết phải ngồi chỗ này, tôi tìm giúp anh vị trí tốt hơn nhé.”
“Mày thì biết gì! Mới vào làm hả! Chỗ này dành riêng cho ông đây, tuần nào ông cũng tới!” Người đàn ông khó chịu nói.
Nói ra, chỗ Thẩm Lãng ngồi hiện tại sát cửa sổ, bên ngoài có hồ nước giữa công viên, tầm nhìn rộng rãi, là nơi đặc biệt thích hợp để thưởng thức trà ngắm cảnh.
Chỉ là, người tới trước kẻ đến sau.
Tới trước thì ngồi trước, nào có cái gì mà “Chỗ dành riêng”.
“Anh đẹp trai, ở đây còn thừa nhiều chỗ ngồi gần cửa sổ, đẹp hơn chỗ này nhiều, tôi giúp anh sắp xếp ha.”
Nhân viên quán trà không bắt Thẩm Lãng phải nhường chỗ.
Trước hết anh ta không làm chủ được, mấy loại yêu cầu vô lí này sẽ làm hỏng hình tượng quán trà.
“Đám thấp bé trong xã hội, còn không mở to mắt ra mà nhìn? Không biết ông đây là ai? Dương Tiểu Văn này từ bao giờ phải cần mày tới chỉ dạy?”
Nói xong, người đàn ông tên Dương Tiểu Văn, chợt liếc mắt tàn bạo, xuống tay định tát vào mặt nhân viên phục vụ.
May mắn, bàn tay hắn vừa định đánh xuống, liền bị Thẩm Lãng đưa tay trái bắt lấy.
Thẩm Lãng vẫn an ổn ngồi yên một chỗ, không hề đứng dậy.
Tay trái giữ tay Dương Tiểu Văn, tay phải đánh cờ trên điện thoại, rất gì và này nọ.
“Đánh phục vụ là bản lĩnh gì vậy, mưu sinh không dễ, cần gì phải làm khó người ta.” Trầm Lãng không ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào bàn cờ.
Dương Tiểu Văn phẫn nộ, tới thành phố Bình An hơn một tháng, hắn muốn đánh người nào thì đánh, trước giờ chưa ai dám cản hắn.
“Mày là cái thá gì, ngứa đòn? Muốn để ông đánh mày đúng không!” Dương Tiểu Văn khinh thường liếc Trầm Lãng, thấy Trầm Lãng đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, nhếch miệng cười nhạt.
“Tôi khuyên anh nên rới khỏi chỗ này, đỡ phải chịu đau.” Trầm Lãng thờ ơ đáp trả.
“Ha ha mắc cười! Một thằng nhóc non choẹt chơi cờ caro, cũng dám học đòi hù dọa ông đây, khôn như mày, chắc cũng chỉ biết mỗi cờ caro!” Dương Tiểu Văn phách lối giễu cợt, thái độ hung hăng vênh váo.
*cờ caro hay còn gọi là gokomu: cách chơi cờ caro ai cũng biết, ở Việt Nam dùng X và O để đánh dấu hai phe, nhưng ở nước khác chia thành quân đen, quân trắng hơi giống cờ vây. Cách chơi vẫn như cờ caro bạn hay chơi thậm chí hơi phức tạp hơn, thể lệ thắng là kết 5 quân thành 1 đường thẳng, người kết quân trước sẽ thắng hoặc người có nhiều đường kết quân hơn sẽ thắng, tùy theo luật.
Thẩm Lãng không nhịn được, bị Dương Tiểu Văn chọc cười.
Đây rõ ràng là cờ vây, không phải cờ caro, mặc dù hai loại cờ đều dùng hai quân đen trắng, nhưng cờ vây là vây các chỗ trống, cờ caro là liên kết các quân, khác nhau rất lớn.
Xem ra, chỉ số IQ của Dương Tiểu Văn rất mỏng, chỉ biết cờ caro.
“Đây là cờ vây, dựa vào chỉ số thông minh của anh chắc ngay cả cách chơi cũng không hiểu, còn cờ caro, với mấy đứa ngu mà nói cùng là trò chơi trí tuệ cao đấy.”
Thẩm Lãng lười biếng nói, thật ra anh đang tập trung ngược đãi danh thủ cờ vây quốc gia, vị danh thủ này đột nhiên bị một người mới lạ mặt đánh bật ra, bị ngược đến mức gào khóc, khiến các danh thủ trong vòng phải chú ý.
“Mày dám cười nhạo ông đây? Ông tới thành phố Bình An này một thời gian rồi, tới giờ chưa ai dám chế nhạo ông như vậy, mày là người đầu tiên, chuẩn bị chịu hậu quả thảm nhất đi!”
Dương Tiểu Văn trợn mắt độc ác nhìn Thẩm Lãng.
Mà lúc này, cô gái bên cạnh Dương Tiểu Văn, nũng nịu hối thúc hắn: “Chồng, chồng, xử lí nhanh lên, uống trà xong người ta còn muốn đi dạo cơ, hứa dẫn người ta đi mua Hermes với Patek Philippe rồi mà, đừng nuốt lời.”
*Hermes: Nhãn hiệu thời trang thủ công nổi tiếng thế giới.
Patek Philippe: Thương hiệu đồng hồ nổi tiếng ở Thụy Sĩ.
Dương Tiểu Văn cười đểu bóp eo bạn gái nhỏ, sau đó thay đổi sắc mặt, hung tợn quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Tên đầu đinh, gọi giám đốc chúng mày ra đây, gọi Trương Mãnh bò ra đây cho ông.”
Nhân viên phục vụ bị dọa trắng cả mặt, người này dám gọi thẳng tên giám đốc, xem ra gia khỏa này lai lịch không nhỏ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT