"Nhuyễn Nhuyễn, em phải tin rằng không gì là không thể."

Thẩm Lãng đặt tách trà xuống, mặt đầy ý cười, ôm Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào lòng.

"Bây giờ chúng ta đang ở Giang Nam, tiền mua nhà còn không có thì sao có thể ở tòa nhà lớn như vậy chứ."

Lâm Nhuyễn Nhuyễn thuận thế nằm vào lòng Thẩm Lãng, mở to đôi mắt đẹp đẽ trong veo nhìn anh.

"Chúng ta sắp ở tòa nhà lớn thật đấy. Chờ tới mai em sẽ biết em là nữ chủ nhân ở nhà lớn nhất toàn Giang Nam."

Thẩm Lãng nói những lời này không có chút ý khoe khoang nào.

Trang viên Tống Nghị được xưng tụng là tòa nhà lớn nhất, biệt thự lớn nhất, chỗ ở lớn nhất toàn Giang Nam.

Bất cứ thứ gì cũng đều là lớn nhất ở mảnh đất Giang Nam.

Điều này là không thể nghi ngờ.

"Ở tòa nhà lớn như vậy rất trống trải." Lâm Nhuyễn Nhuyễn quả thực không dám tưởng tượng.

Đừng nói Trang viên Tống Nghị, dù là biệt thự cô cũng không dám nghĩ đến.

Phải biết rằng ở Giang Nam là tấc đất tấc vàng, một căn nhà chín mươi mét vuông bình thường đã có giá khởi điểm ít nhất một trăm bảy mươi triệu một mét vuông.

Trong tay không có ít nhất hai trăm triệu thì vốn không dám mua nhà, chỉ có thể thuê một căn mà thôi.

Nhưng hai trăm triệu đã là con số lớn đối với một người đi làm bình thường rồi.

"Chồng, Trang viên Tống Nghị này là của anh à?" Vẻ mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất nghiêm túc.

"Anh nói là của anh em có tin không?" Thẩm Lãng hỏi.

"Nói thật là em không tin. Trang viên Tống Nghị này có giá trị ít nhất hơn ba mươi nghìn tỷ. Hơn nữa dù có số tiền này mà không có mối quan hệ thì cũng không mua được." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói rất thành thật.

Thẩm Lãng vươn tay khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói: "Cưng nghĩ sao cũng được. Qua ngày mai em đã là nữ chủ nhân ở trong căn nhà lớn nhất, biệt thự lớn nhất nhất toàn Giang Nam rồi."

"Ha ha, em cảm thấy mọi chuyện không thật chút nào cả. Bất kể chúng ta ở đâu thì anh đi đâu em theo đó. Dù là nhà lá em cũng ở." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Lãng, trong mắt lộ ra tình cảm nồng nàn.

Ngày hôm sau, Thẩm Lãng ăn sáng rồi định ra công viên chạy bộ một chút thì đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Mộc Hồng Diệp.

"Xin lỗi cậu chủ vì sáng sớm đã quấy rầy anh." Mộc Hồng Diệp nói.

"Là dòng tộc lại đưa ra nhiệm vụ mới à?" Anh đã đoán được.

"Vâng thưa cậu chủ. Kể từ hôm nay anh bắt đầu lần lượt tiếp quản tất cả công ty của dòng tộc Ngoan Nhân nằm rải rác ở Giang Nam." Mộc Hồng Diệp nói.

"Tiếp quản trung tâm quốc tế toàn cầu còn chưa đủ, phải để tôi tiếp quản những công ty khác nữa à?" Thẩm Lãng hơi cạn lời.

"Cậu chủ, anh còn chưa tiếp quản trung tâm quốc tế toàn cầu đâu." Mộc Hồng Diệp nói.

"Còn chưa kịp đi." Thẩm Lãng nói.

"Tiếp theo đây, nơi mà cậu chủ phải đến tiếp quản không phải là trung tâm quốc tế toàn cầu mà một công ty công thương nghiệp." Mộc Hồng Diệp nhắc nhở.

"Ừ tôi biết rồi. Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua bây giờ."

Ngay cả trang viên Tống Nghị Thẩm Lãng còn chưa vào ở, mà cả trung tâm quốc tế toàn cầu ở khu vực sầm uất như vậy của Giang Nam anh cũng chưa chính thức tiếp quản.

"Địa chỉ ở khu phía đông Giang Nam, phố Trường An, đường Đông Hải, cao ốc Tử Kim. Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể của công ty này cho anh. Đây là một công ty công thương nghiệp, còn là tài năng xuất chúng trong ngành này ở Giang Nam. Tôi tin cậu chủ chắc chắn có thể quản lý tốt." Mộc Hồng Diệp nói.

"Được, Hồng Diệp, cô cũng chú ý nghỉ ngơi. Gần đây vốn của Thiên Mạc có xu hướng tăng cao. Cô cũng sắp thành bà hoàng trong thương giới rồi."

"Đây đều là nhờ phúc của cậu chủ." Mộc Hồng Diệp cười nói.

"Đây là kết quả của sự cố gắng của cô. Tôi còn phải học cô đấy." Thẩm Lãng nói.

"Tôi đã sắp xếp giúp cậu chủ xong rồi, cũng đã sắp xếp một trợ lý tổ chức quản lý công ty này giúp anh. Xin cậu chủ khởi hành tới phố thương mại Kim Hải, quán rượu Phượng Lai Nghi, đến Kim Loan Các ở lầu chín." Mộc Hồng Diệp nhắc nhở.

"Là quán rượu Phượng Lai Nghi à?" Thẩm Lạng hỏi lại một câu.

"Vâng cậu chủ. Có vấn đề gì không ạ? Phượng Lai Nghi là quán rượu vô cùng nổi tiếng ở Giang Nam, danh tiếng ngang với Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu. Mà Kim Loan Các đó là ở trên tầng cao nhất của tòa nhà này, cũng là chỗ rất ít khi mở cửa. Có điều tôi đã thu xếp cho anh, anh cứ yên tâm."

Quán rượu Phượng Lai Nghi và Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu đều được mệnh danh là hai quán rượu lớn ở Giang Nam.

Hai quán rượu này có sự khác nhau rất lớn.

Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu hợp với những người tài hoa, có học thức.

Phượng Lai Nghi thì lại càng thiên về những thương nhân lớn, quan lớn hiển quý, lãnh đạo trong quân.

Tuy hai khách sạn này đều mở rộng cửa với người ngoài nhưng không phải là phòng bao nào cũng mở rộng cửa đón người ngoài.

Không phải chỉ có tiền là có thể mua được. Có nhiều thứ không chỉ dựa vào tiền mà phải dựa vào quan hệ và sự giao thiệp.

Như tầng thứ chín trong quán rượu Phượng Lai Nghi, tầng cao nhất chỉ có Kim Loan Các, mà nơi đây cũng chỉ mở cửa phục vụ các nhân vật lớn ở Giang Nam.

"Không sao, hôm nay tôi có người bạn cũng muốn tới quán rượu Phượng Lai Nghi. Lúc trước khi tôi học vẽ ở Giang Nam cũng từng tới quán rượu Phượng Lai Nghi mấy lần. Có điều không lên tới Kim Loan Các." Thẩm Lãng nói với Mộc Hồng Diệp.

Nhắc tới chuyện học vẽ anh nghĩ ngay tới sư phụ Thi Bất Du.

Nhân cơ hội này anh phải bảo Mộc Hồng Diệp phái người điều tra một chút về những tin tức có liên quan tới sư phụ Thi Bất Du.

"Hồng Diệp, tra giúp tôi một chút về sư phụ Thi Bất Du. Chính là người thầy dạy tôi học vẽ đó. Ông ấy mất tích rồi, tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Cô phái người chú ý giúp tôi nhé."

Thẩm Lãng quyết định để Mộc Hồng Diệp sử dụng mối quan hệ đặc biệt để điều tra chuyện này.

"Được thưa cậu chủ, tôi nhớ kỹ rồi. Tôi lập tức phái người đi thăm dò."

Anh cúp điện thoại của Mộc Hồng Diệp, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

Anh tin có quản gia 9526 và sự giúp đỡ của Mộc Hồng Diệp thì chân tướng việc sư phụ mất tích chắc chắn sẽ nổi lên trên mặt nước.

Sau đó Thẩm Lãng xuất phát tới quán rượu Phượng Lai Nghi.

Chiếc Pagani Zonda Red Diamond lao vùn vụt trên đường như một con sư tử nóng nảy, gào rú chạy thẳng một đường.

Chẳng mấy chốc anh đã tới quán rượu Phượng Lai Nghi.

Anh đậu xe, ngẩng đầu nhìn quán rượu trước mắt này.

Đây là một tòa nhà mô phỏng theo kiến trúc cổ, xây dựng ở địa chỉ cũ và theo đúng toàn bộ phong cách của quán rượu Phượng Lai Nghi trăm năm trước.

Quán rượu chỉ dùng vật liệu gỗ và vật liệu bằng đá và các loại gạch xanh, bên trên có khắc hoa, đều phục hồi lại theo như phong cách cổ xưa của nó.

Cổ kính và rất có khí thế.

"Tầng thứ chín, Kim Loan Các."

Thẩm Lãng lẩm bẩm rồi lập tức cất bước đi vào quán rượu Phượng Lai Nghi.

“Tinh!”

Cửa thang máy mở ra.

Thẩm Lãng đang định đi vào thang máy thì đúng lúc này cũng có hai người phụ nữ cùng đi vào.

Hai người phụ nữ này một người còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi. Người kia có vẻ già hơn một chút, là phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Hai người đều mặc đẹp đẽ quý giá, đeo trang sức nổi tiếng, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp.

Thẩm Lãng đối mặt với hai người phụ nữ này, cùng nhìn nhau.

Vì hôm qua họ mới gặp nhau.

"Sao cậu cũng tới? Theo dõi chúng tôi à?"

Người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi dựng thẳng lông mày, ánh mắt mang theo ý giết người, quát khẽ với Thẩm Lãng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play