Nếu như nói tin tức quan hệ bất chính, mưu hại người khác và có đề cập đến nhân phẩm là đạo đức bại hoại. Công xưởng thâm độc ngụy trang từ thiện sẽ không chỉ đề cập đến phương diện đạo đức nữa.
Đây chính là chuyện mà Thẩm Lãng giao cho Lương Trí Nghĩa đi điều tra. Cũng là anh để cho Lương Trí Nghĩa đi vạch trần bộ mặt dối trá của Tề Hóa Vân.
Để cho người dân Vân Thành biết, vị thiếu gia đạo đức giả này bỏ mặt nạ xuống là bao nhiêu dơ bẩn không chịu nổi. Hóa ra công việc từ thiện của Tề Hóa Vân những năm nay làm đều là ngụy trang từ thiện và số tiền thực tế anh ta quyên góp có chênh lệch rất lớn.
Nhưng lần hở ra là góp hơn ba lăm tỷ hay ba trăm năm mươi tỷ thực ra chỉ chỉ có hơn bă trăm năm mươi triệu. Tề Hóa Vân cố ý tạo ra mánh khóe quyên tiền đem bản thân tạo thành nhà từ thiện. Anh ta chính là vì muốn tạo ra cho bản thân vỏ bọc người hoàn mỹ, hơn nữa có thể dựa vào sự nghiệp từ thiện giành được thiện cảm của người dân Vân Thành và đối tác làm ăn khác, do đó kiếm chác lợi ích.
Chẳng hạn như dựa vào tên tuổi hạng mục từ thiện, cùng với đất đai anh ta sở hữu thương lượng cạnh tranh giá đấu thầu thì ưu thế rất rõ ràng.
Mà Tề Hóa Vân còn tại trong các thôn hẻo lánh mở ra nhiều công xưởng đen, chết tạo đồ cổ dỏm, hình thành giây chuyền sản xuất đồ cổ giả. Anh ta cũng để cho nhưng đồ giả này chảy vào thị trường, kiếm chác món lời kếch xù.
Rất nhiều đồ cổ gia đình vì vậy mà làm ăn thu lỗ, tan cửa nát nhà.
Những công nghiệp sản xuất thâm độc này không biết đã hại bao nhiêu người.
"Thẩm Lãng, mày hại tao thân bại danh liệt, khiến sự nghiệp tao khổ tâm gây dựng sụp đổ, càng làm cho ý đồ thống trị của tao tiêu tan, cho nên hôm nay mày phải chết." Tề Hóa Vân cắn răng, trong ánh mắt trên gương mặt đều tràn ngập hung ác. Nhất thời sát ý nổi lên bốn phía.
Tề Hóa Vân quyết định tối nay nhất định phải khiến cho Thẩm Lãng chết ở trước mặt anh ta. Cho dù là cùng chết cũng phải tiêu diệt Thẩm Lãng.
Mà giờ phút này, trong ánh mắt của Thẩm Lãng chỉ có ánh mắt kiên định. Đối mặt với kẻ xấu, anh sẽ không ngồi chờ chết.
"Vì chế tạo đồ giả, anh đã hại bao nhiêu gia đình. Anh có ngày hôm nay một chút cũng không oan. Cái gọi là ý đồ thống trị kia của anh, đều là lập nên ở trên đau khổ của người khác."
Không khí xung quang Thẩm Lãng vô cùng mạnh mẽ, núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì tư thế cũng tư thế và sắc mặt không thay đổi.
Số lượng này, ít nhất cũng có ba trăm người. Toàn bộ là vệ sĩ mặc đồ màu xanh đậm, một đám cầm trong tay lưỡi dao sắc bén. Nêu không phải phòng đủ lớn, ba trăm người này thật sự là không chứa đựng nổi.
Đây chính là con bài cuối cùng của Tề Hóa Vân, chả trách ông ta có tự tin có thể tiêu diệt Thẩm Lãng như vậy, hóa ra còn ẩn dấy thủ đoạn như vậy.
"Lên cho tôi."
"Tiêu giệt Thẩm Lãng, tôi có thưởng xứng đáng, mỗi người thưởng cho một tỷ đồng."
Nhưng mà muốn tiêu diệt Thẩm Lãng, vậy thậy sự so với lên trời còn khó hơn.
Lúc Thẩm Lãng còn nhỏ, gia tộc đã suy nghĩ đến điểm này, đi ra rèn luyện, xâm nhập vào địa thế nguy hiểm, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm. Cho nên từ nhỏ gia tộc đã nghiêm khắc huấn luyện anh ta, làm cho anh ta trải qua thử thách sinh tử.
Mặt khác, đi theo các vị sư phụ xuất sắc học tập kỹ năng, cũng khiến cho anh ta so với người khác càng mạnh mẽ hơn.
Một quyền chính xác có thể đánh bại, tuyệt đối không ra tiếp quyền thứ hai.
Mãi đến lúc này, Thẩm Lãng đã đánh bay một nửa. Lúc đầu ba trăm tên vệ sĩ khí thế cuồn cuồn, giờ phút này dĩ nhiên chỉ còn một nửa. Tề Hóa Vân nhíu mày, sắc mặt ngưng đọng, trong lòng lại không yên.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của anh ta, vốn tưởng rằng cho dù không thể thành công giết chết Thẩm Lãng, cũng ít nhất có thể cùng Thẩm Lãng đồng quy vu tận.