Tề Hoá Vân hận Thẩm Lương tận xương cốt, buổi giám định hôm nay, anh ta và phái nhà họ Điền thua một cách triệt để.
Bọn họ liên kết với nhau, đều không đấu lại được Thẩm Lương, kết cục như thế này, bọn họ chưa bao giờ dự đoán được.
Tề Hoá Vân đã tức đến mức tắt trực tiếp đi, đi tìm Thuỷ Quân để dọn dẹp.
Bởi vì những chủ đề hot tiếp theo của Vân Thành, sẽ nổ lên từng đợt, nên anh ta phải chuẩn bị tinh thần.
Hiện tại, tại cuộc họp thẩm định, tất cả các bức tranh và bộ sưu tập thư pháp đã được thẩm định và đều là hàng thật, không có hàng giả.
Lúc này, cửa hàng đồ cổ Hồng Thuỵ Phúc cuối cùng cũng lật tẩy vụ án và xóa tan nghi án bán đồ giả.
Đột nhiên, ở chương trình thảo luận rôm rả.
“Xem ra cửa hàng đồ cổ Hồng Thuỵ Phúc là cửa hàng có lương tâm. tất cả đồ cổ trong cửa hàng đã được kiểm định là hàng thật, thậm chí không được tìm thấy một hàng giả nào. Không có gì lương tâm hơn thế này.”
“Trước đây, ai đó đã gây rắc rối ở Hồng Thuỵ Phúc vì sự cố hàng giả. Tôi cảm thấy rằng do Tề Hoá Vân cố tình sắp xếp để hãm hại.”
“Không ngờ Tề Hoá Vân lại là loại người như vậy. Anh ta rõ ràng đã làm từ thiện rất nhiều.”
“Biết người, biết mặt mà không biết lòng, chỉ mới hai ngày nay, Tề Hoá Vân có hai tin tức trái chiều, sẽ không đến từ những nguồn không có căn cứ.”
“Đúng vậy, ruồi không nhặng cắn trứng liền. Nếu Tề Hoá Vân thật sự không làm ra cái chuyện vô liêm sỉ, làm sao có thể bị người khác bắt được.”
Những bình luận của Tề Hoá Vân ngày càng tệ hơn. Điều này trái ngược hẳn với trước đây.
Cho dù anh ta là thần tượng của toàn thành phố, cũng không đỡ được hai tin tức trái chiều này. Rất nhanh, cuộc họp thẩm định còn chưa tan hết, Tề Hoá Vân đút lót cho Điền Văn Triết, hãm hại tin tức cho tiệm đồ cổ Hồng Thuỵ Phúc trở thành tin nổi nhất của Vân Thành.
Cho dù Tề Hoá Vân dùng nhiều tiền đi dọn dẹp, nhưng nhất thời cũng không dọn dẹp được.
Thẩm Lãng điềm tĩnh đứng ở hiện trường cuộc thẩm định, dường như anh trở thành tiêu điểm của toàn sân khấu.
Ai cũng xúc động khen ngợi, khi nhìn người mới vào nghề đồ cổ và toả sáng vào ngày hôm nay.
“Thật tuyệt khi còn trẻ. Thẩm Lãng nhất định sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong tương lai của thế giới đồ cổ.
“Tôi nghĩ Thẩm Lãng sẽ không bỏ lưu luyến cái Vân Thành bé nhỏ này. Cái ao ở Vân Thành vẫn còn quá nhỏ và thế giới bên ngoài thì rộng lớn hơn nhiều.”
“Có thể kế tiếp Thẩm Lãng sẽ tiến vào Giang Nam, hắn tại Vân Thành có thể nói là bất khả chiến bại, không đi Giang Nam thì đi đâu!”
Nghe được bình luận của người khác, Thẩm Lãng cười nhạt, sau đó xoay người bước xuống.
Mục tiêu đã đạt được, anh có thể thư giãn rồi. Kết quả bây giờ là kết quả mà anh muốn thấy nhất, công sức ngày hôm nay đã không uổng phí.
Sau đó, Tập đoàn Phi Vũ sẽ rời khỏi Tập đoàn Tề Thị một thời gian, Thẩm Lãng tạm thời chiếm thế thượng phong.
Anh trở lại ghế đại sư, Tống Tri Viễn híp mắt cười nói: “Tuyệt vời, tuyệt vời, quá tuyệt vời! Thẩm Lãng, cậu làm sao trong thời gian ngắn như vậy liền phát hiện là giả?”
“Ông Chí Viễn, chúng ta hãy nói về câu hỏi này khi chúng ta đi dạo, về nhà.” Thẩm Lãng nói.
Lúc này, Hoàng Thanh Sơn đã xấu hổ không muốn đi gặp Thẩm Lãng. Ông ta cho rằng mình gấp ba tuổi Thẩm Lãng, nhưng sức lực và khí chất kém Thẩm Lãng một phần ba.
Thẩm Lãng cũng không thèm nhìn ông ta, chỉ coi ông ta như không khí, mặc kệ ông ta.
Sau đó, Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn cùng nhau rời khỏi cuộc họp.
Khi Thẩm Lãng và Thẩm Chi Viễn đi ra khỏi hiện trường cuộc họp thẩm định, Tôi thấy một cô gái dễ thương mặc váy đang đợi.
Ở bên cạnh cô gái là một chiếc xe maserati màu hồng.
Cô gái xinh đẹp dễ thương, làm vẻ mặt nghịch ngợm với Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn.
Không sai, cô gái này chính là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tống, Tống Thiên Nga.
“Ông nội, anh Lãng, ở đây ở đây, nhanh lên nào, về nhà thôi.” Tống Thiên Nga nhìn thấy Thẩm Lãng, thì hưng phấn và vui vẻ vô cùng.
Thẩm Lãng nhìn thấy Tống Thiên Nga cười nhẹ, nhưng đồng thời lại cả thấy có một cảm tính không tốt.
Tống Thiên Nga bám người lại đến rồi, điều này khiến Thẩm Lãng rất đau đầu, nếu như Tống Tri Viễn không ơ cạnh còn tốt, Thẩm Lãng cứ thế mà đánh vào mông của Tống Thiên Nga, khiến cô ấy ngoan ngoãn, nhưng bây giờ Tống Tri Viễn ở cạnh, không dám ra tay.
Quả nhiên, vừa mới đến, Tống Thiên Nga liền bám lấy Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng, bụng của em càng ngày càng to rồi, nhưng em mới có mười mấy tuổi, em giờ chẳng biết nên làm thế nào cả, thậm chí em còn chẳng biết bố đứa bé là ai.” Tống Thiên Nga với vẻ mặt đáng thương.
“Hả?” Thẩm Lãng mặt đầy kinh ngạc.
Anh dám khẳng định, đó không phải của anh, ôm mà có thai được sao, chuyện này không thể nào xảy ra được.
“Bánh ngọt hay là trà sữa, hoặc có thể là canh mạt la, tôi nghĩ là kem ốc quế, hoặc nhiều hơn nữa” Thẩm Lãng vừa nói vừa cười.
Thẩm Lãng giờ mới phát hiện, cô tiểu yêu này đang kể về đoạn này, nó tức đến nỗi đến véo má Thẩm Lãng một cái.
“Mỗi anh biết kể chuyện thôi hả, để em cho anh biết tay, xem em véo mặt tròn của anh.”
Tống Tri Viễn nhìn Thẩm Lãng đang trêu đùa cùng cháu mình, hiện ra vẻ mặt vui vẻ.
Muốn đưa ra quyết định nhận Thẩm Lãng làm chú càng ngày càng mãnh liệt. cho dù không muốn ở rể thì cũng có thể bàn bạc được.
Tống Tri Viễn nhìn thấy Thẩm Lãng, ông ta nghĩ rằng nếu cháu gái có thể gả cho người đàn ông như thế này, thì cũng yên tâm rồi.
“Thẩm Lãng à, sau này cậu có ý định đến Giang Nam phát triển không?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Sao ông lại hỏi chuyện này?” Thẩm Lãng nói.
“Tập đoàn Tống Thị rất có khả năng phải đi Giang Nam một chuyến, đương nhiên hiện giờ vẫn chưa chắc chắn, nhưng sau này tập đoàn quyết định xong, cháu muốn đi cùng chứ?” Tống Tri Viễn muốn đưa theo Thẩm Lãng đi cùng.
Ông ta cảm thấy Vân Thành này vẫn chưa đủ to, một cái ao như thế này làm sao có thể chứa nổi một con rồng chứ.
“Cháu chưa có nơi nào thật sự muốn đi cả, cùng không có nơi nào là không muốn đi, nếu như Giang Nam có chỗ cho cháu phát triển.” Thẩm Lãng bình tĩnh đáp lại.
Kế hoạch của tương lai, Thẩm Lãng sớm đã có dự tính trước. Cho dù Tống Tri Viễn không nói, Thẩm Lãng cũng có ý định đi Giang Nam.
So với Giang Nam, Vân Thành quả thật nhỏ hơn rất nhiều, tuy là một tỉnh thành, nhưng cách biệt so với Giang Nam không nhỏ.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đợi đến lúc tôi đi Giang Nam, nhất định sẽ dẫn cậu đi.” Tống Tri Viễn cười nói.
Tuy rằng đã quyết định địa điểm tiếp theo sẽ đến là Giang Nam, nhưng Thẩm Lãng không hề có ý định đồng hành cùng gia đình họ Tống.
Xe Maserati đã đợi trên đường Vân Thành.
“Được rồi, cứ thế đi, cho cháu xuống đây, cháu còn có chút việc cần giải quyết.” Thẩm Lãng nói với Tống Tri Viễn.
“Thẩm Lãng à, không qua nhà ông một chút sao? Hai ông cháu mình uống trà nói chuyện.” Tống Tri Viễn muốn giữ Thẩm Lãng lại.
“Thật không cần đâu ạ, cháu đang có việc gấp.” Thẩm Lãng nói.
“Được thôi, dừng xe ở chỗ này đi.” Tống Tri Viễn nói với tài xế.
Tống Thiên Nga không nỡ, không muốn Thẩm Lãng rời đi, thậm trí còn muốn xuống xe cùng với anh. Nhưng Thẩm Lãng tìm được lí do để từ chối. Bởi vì anh có việc cần giải quyết chứ không phải để đi chơi.
Sau khi từ biệt Tống Tri Viễn, Thẩm Lãng đến một quán cafe.
Anh hẹn Lương Trí Nghĩa gặp nhau ở quán cafe này.
Chuyện của Hồng Thuỵ Phúc mới qua, cuộc chiến đấu thật sự mới, sắp được bắt đầu.
Thời gian không còn nhiều, giữa tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tề Thị, nhất định phải có một trận ác chiến quyết định sống chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT