Lời nói của Thẩm Lãng chỉ đơn giản nói lên nguyện vọng của khán giả.
Đúng vậy, họ nghe Điền Văn Uyên dây dưa kéo dài thời gian phiền chết đi được.
Đã nói nhiều như vậy, thực sự chẳng có ích lợi gì.
“Cậu! Không biết phép tắc! Một tên hậu bối đơn thuần sao có thể ngắt lời tiền bối!” Điền Văn Uyên nổi giận cau mày.
“Tiền bối ông là cái thá gì, im miệng nghe tôi nói!” Thẩm Lãng nhìn Điền Văn Uyên độc đoán.
“Rất đơn giản. Có một cuốn sách tên là “Hồ sơ chế tạo các sản phẩm nhà Thanh” Nói rõ hơn, đó là tài liệu lưu trữ của các bộ phận chế tạo thời nhà Thanh. Trong số đó, có một ghi chép ở chương đồ gỗ: ngày mười bảy tháng hai, năm Ung Chính thứ tám. Vị Quan Hải Vọng phụng chỉ phải làm một chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn, đường kính hai thước sáu, cao chín phân, chân thẳng, sơn vàng. Sáu chiếc ghế mũ quan bằng gỗ tử đàn, được trang trí, chạm khắc hình con Dơi.”
Những gì Thẩm Lãng nói là đúng, thực sự có một cuốn sách tên là “Hồ sơ chế tạo các sản phẩm nhà Thanh.”
Nơi đây là nơi chuyên chế tạo các vật phẩm của nhà họ Hoàngtrong triều đại nhà Thanh và được quản lý bởi quan nội vụ phủ đại thần do hoàng đế đặc phái. Hơn 60 phường chế tạo đã được thiết lập, liên quan mật thiết đến cuộc sống hàng ngày của gia đình hoàng gia.
Ngoài việc chế tạo, sửa chữa và thu thập các vật dụng của triều đình, họ còn tham gia vào việc trang trí và nội thất, vẽ bản đồ, chế tạo vũ khí, tiếp nhận và phái cử, trừng phạt và tiêu hủy tịch thu, quản lý người nước khác. Đây là một tổ chức đặc biệt, thực sự có quyền lực trong cung điện.
Trong sổ này ghi chép chi tiết dữ liệu của hoàng gia. Mỗi khi kê ghế, kê bàn đều phải ghi chép rõ ràng.
Sau đó, Thẩm Lãng bình tĩnh bước tới ghế nói: “Tay nghề tinh xảo như vậy, thoạt nhìn là biết do nhà họ Hoàng làm ra, hơn nữa những con dơi chạm khắc trên đó sống động như thật. Xác định là từ kinh thành chế tạo ra. Đây đích thực là thời Ung Chính.”
Thẩm Lãng đánh giá đây là đồ cổ vật chính hiệu. Điền Văn Uyên sẽ không hướng họng sang một lần nữa, nói rằng đây là hàng giả, bởi vì không kịp nữa.
Ông ta yêu cầu Thẩm Lãng thẩm định chiếc ghế này để kiểm tra khả năng thẩm định gỗ của Thẩm Lãng, sau đó đưa ra bước tiếp theo.
Ngoài ra, nhân cơ hội này để trấn áp Thẩm Lãng, dập tắt ý định của Thẩm Lãng.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Thẩm Lãng hoàn toàn không cho ông ta một cơ hội đàn áp nào, trái lại áp chế ngược lại ngay khi anh vừa bước lên.
Bây giờ trong lòng Điền Văn Uyên bị Thẩm Lãng làm cho rối loạn, tinh thần lão có vẻ suy sụp.
Và những người qua đường nhìn thấy sức mạnh của Thẩm Lãng đều cảm thấy bất ngờ.
Họ không ngờ rằng trong giới đồ cổ của Vân Thành lại có một người như vậy.
Thử hỏi Vân Thành, có ai có thể làm được, thẩm định bảo vật cách đó mười mét, đây không phải một bộ phim truyền hình.
Tuổi còn trẻ, mà mạnh mẽ như vậy, mấy năm nữa giới đồ cổ Vân Thành sẽ bất khả chiến bại?
“Điền Văn Uyên, ông còn chưa đọc cuốn sách này phải không?” Thẩm Lãng cười lạnh, lông mày lộ vẻ cố chấp.
Câu hỏi của Thẩm Lãng khiến Điền Văn Uyên có phần không dám nhìn lên.
Nếu là người khác, chưa đọc cũng không sao, suy cho cùng thì những người không làm trong ngành này không cần nghiên cứu thêm.
Nhưng Điền Văn Uyên là ai? Ông ta là một chuyên gia cao cấp về đồ gỗ ở Vân Thành, và thậm chí ông ta còn tự xưng là bậc thầy. Ông ta còn chưa nghiên cứu về lĩnh vực này, có một số thứ không thể nói được.
“Tôi...” Điền Văn Uyên sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tôi đương nhiên đã xem qua! Chỉ có điều... Chỉ là tôi không để ý chi tiết này...”
“Haha, ông vừa rồi đã nói rất nhiều, hoàn toàn không đề cập đến vấn đề chính, sau khi nghe tôi giải thích, bây giờ ông đã hiểu chưa?” Thẩm Lãng nhếch mép hỏi.
Lúc này, khuôn mặt già nua của Điền Văn Uyên nóng bừng. Ông ta hối hận vừa rồi không nên nói về tài liệu và nghiên cứu dữ liệu, bây giờ Thẩm Lãng lấy tài liệu làm bằng chứng nói lại, khiến ông ta cảm giác như vừa tự đá vào chân chính mình.
Đồng thời ông ta cũng nhận ra, thằng nhóc tên Thẩm Lãng này thật sự rất khó nhằn, chẳng trách anh ba của ông ta lại bị đánh bại.
Ông ta có chút lo lắng, bản thân sẽ đi theo bước chân của anh ba mình.
Lúc này, có người bắt đầu quay sang chất vấn Điền Văn Uyên.
Ban đầu, Thẩm Lãng quả thực không thể nổi so với Điền Văn Uyên, một người nổi tiếng trong giới đồ cổ.
Thế nhưng, đầu tiên Thẩm Lãng đã đánh bại Điền Văn Duệ, và bây giờ anh lại không tốn sức trấn áp được Điền Văn Uyên. Một số người khách vãng lai thuần túy đã bị Thẩm Lãng thu phục thành công.
Giờ đây, một số khán giả đã trở thành fan của Thẩm Lãng, họ ủng hộ và nói cho Thẩm Lãng.
“Điền Văn Uyên, ông thua! Ông đã thua ngay từ đầu!”
“Ông chỉ ở trình độ này thôi sao? Cho dù bị Thẩm Lãng lần lượt đánh bại cũng không nói nên lời!”
“Ông Văn Uyên, ông chẳng qua cũng chỉ có vậy, hiện tại đã phục chưa?”
Bây giờ sắc mặt của Điền Văn Uyên đã trắng bạch, tức giận đến mức muốn ói ra máu.
“Sao có thể lấy một chuyện nhỏ để đánh giá thành bại như vậy? Thẩm Lãng chỉ là may mắn đọc được cuốn sách đó, bằng không thì làm sao có thể nhớ rõ như vậy?” Điền Văn Uyên không muốn thừa nhận thất bại, vì vậy chất vấn lại.
“Nếu nói như vậy, người khác hiểu biết nhưng ông không biết thì những chuyện này là không có thật đúng không?” Thẩm Lãng nói.
“Tôi là bậc thầy về thẩm định đồ gỗ ở Vân Thành, tôi có quyền nói như vậy. Ở Vân Thành, tôi đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!” Điền Văn Uyên nói.
“Đã từng, nhưng từ nay về sau, ông sẽ không còn như được là đệ nhất như vậy nữa!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Ý của Thẩm Lãng chính là tuyên bố rằng anh là người đầu tiên đánh bại Điền Văn Uyên!
“Đúng vậy!”
“Thẩm Lãng, nói rất đúng!”
“Nên là như vậy!”
“Điền Văn Uyên, về phương diện thẩm định đồ gỗ này ngươi kém xa Thẩm Lãng!”
Buổi thẩm định cho đến giờ phút này, người ủng hộ Thẩm Lãng ngày càng tăng dần, ngược lại, những trưởng lão của phái Điền, người ủng hộ ngày càng ít.
Điền Văn Uyên tức giận đến mức thực sự muốn cầm lấy chiếc ghế dưới chân đập vào đầu những người ủng hộ Thẩm Lãng trong đám đông.
Khi Điền Văn Uyên chuyển ý tưởng này, chứng tỏ trong lòng của ông tta hoang mang và ông ta đang đối mặt với sự sụp đổ của cục diện.
“Đây chỉ là một sự việc nhỏ. Các vị vui lòng không đăng tải lên mạng. Quá trình thẩm định tiếp tục. Vẫn còn nhiều đồ gỗ để thẩm định. Thời gian rất không nhiều. Chúng ta hãy tiếp tục đi.”
Điền Văn Uyên muốn chuyển hướng cho qua chuyện, cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nếu không ông ta rất có thể không giữ được tên tuổi.
Từ giọng điệu của Điền Văn Uyên, Thẩm Lãng biết rằng Điền Văn Uyên đang hoảng loạn. Những chuyên gia lão làng này cả đời lo lắng nhất là danh tiếng.
“Không cần nữa? Tôi đã xác định hết đồ dùng bằng gỗ ở đây rồi.” Vẻ mặt Thẩm Lãng tràn đầy sự ung dung, bình thản.
“Cái gì? Cậu... Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy? Sao có thể đã thẩm định xong hơn trăm món đồ gỗ? Cậu đã thẩm định chúng khi nào?” Điền Văn Uyên kích động, lớn tiếng hỏi.
Trận quyết đấu này không thể thua được nữa, Điền Văn Uyên phải thắng, mới có thể gĩ sỹ diện cho phái nhà họ Điền.
“Chính là vừa rồi, lúc ông huyên thuyên dài dòng.” Khóe miệng Thẩm Lãng hơi nhếch lên, thản nhiên lộ ra ý cười.
“Không thể! Điều này tuyệt đối không thể! Cậu làm căn bản không làm được!” Điền Văn Uyên rống lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT