"Đùa gì chứ? Anh có thể mời Quan Thư nổi tiếng nhất Vân Thành tới? Nằm mơ giữa ban ngày!"

Lâm Manh Manh không tin, cũng không cho rằng Thẩm Lãng có năng lực này.

"Cái này có đáng là gì!" Thẩm Lãng không giận mà uy, cả người khí thế.

Không phải mời mà là gọi.

Chỉ cần Thẩm Lãng nói một câu, Quan Thư không thể không tới.

Quan hệ của hai người rất tốt, không phải người như Lâm Manh Manh có thể tưởng tượng được.

"Trước khi anh nói phét, có thể học thêm không? Anh nói anh nói khoác lác ai không khoác loác, cứ phải là Quan Thư! Quan Thư người ta là ngôi sao nữ nổi tiếng nhất Vân Thành bây giờ, mỗi lần xuất hiện chi phí thấp nhất là mười bảy tỷ đồng. Chỉ một câu nói của anh mà bảo được cô ấy tới sao?!"

Lâm Manh Manh không tin, cô ta nghĩ rằng nếu Thẩm Lãng nói ở dòng Triệu Minh Mị còn có thể miễn cưỡng tin, nhưng gần đây Quan Thư đang rất nổi tiếng. Cô ấy nổi tiếng khắp Vân Thành thậm chí là cả tỉnh, kế tiếp sẽ tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình ở Giang Nam, sao có thể đến đây tiếp tay làm việc xấu.

"Ngu xi dốt đặc, cô không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được. Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm!"

Thẩm Lãng vừa nói xong, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở cửa.

Quần lụa mỏng màu đen, dáng người thon dài, gáy ngọc trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, mắt bồ đào, mũi cao môi hơi đỏ.

Người tới chính là Quan Thư, ngôi sao nữ đang được yêu thích nhất Vân Thành.

Quan Thư bước chân nhẹ nhàng, đi tới bên phía Thẩm Lãng.

Lâm Manh Manh trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Quan Thư đang đi tới, quả thực là không tin được mắt mày.

"Cô...cô ấy đúng Quan Thư..."

Đây là lần đầu Lâm Manh Manh nhìn thấy Quan Thư ngoài đời thực, trước kia chỉ nhìn thấy trên ti vi.

Bây giờ còn được tiếp xúc mặt đối mặt, cô ta cảm thấy Quan Thư không khác với trên ti vi là mấy, vẫn xinh đẹp khí chất như vậy.

Còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lúc này cô đã bị kinh sợ.

Chẳng trách lúc trước Thẩm Lãng cố ý bán một cái quan hệ cho cô, hóa ra người mời đến lần này là Quan Thư.

"Này thì dễ hiểu rồi, Quan Thư rất khó mời, Thẩm Lãng có thể mời cô ấy tới chắc chắn đã phải bỏ ra rất nhiều, cầu xin bạn bè, vì thế mới quyết định tặng cho cô một kinh hỉ." Trong lòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghĩ như vậy.

Sau khi Quan Thư đi tới trước mặt mấy người, hơi khom người với Thẩm Lãng, gật đầu hỏi thăm. Cô biết Thẩm Lãng không muốn để lộ thân phận của mình cho nên cô không thể hiện quá nhiều.

"Cào anh Lãng."

Mặc dù không gọi "Cậu Thẩm", nhưng vẫn gọi là "Anh Lãng."

Khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Lâm Manh Manh nghe thấy xưng hô này,bọn họ tỏ ra kinh ngạc.

Cho dù Quan Thư xưng hô như vậy, vẫn làm chi chị em nhà họ Thẩm cảm thấy rất thân thiết.

"Hai người, rất thân à?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Lẵng, hơi ghen.

"Cô Lâm, cũng không thân lắm. Nhưng tôi quen gọi anh ấy là anh Lãng rồi." Quan Thư trả lời Lâm Nhuyễn Nhuyễn: "Chính thức làm quen một chút, tôi là Quan Thư, chào cô Lâm."

Quan Thư vươn tay ra bắt tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Khi Quan Thư nhìn vào mắt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô biết mình thua rồi.

Kâm Nhuyễn Nhuyễn mắt mày như vẽ, đôi mắt hiền lành, môi đỏ như hoa anh đào, có thể nói là không trang điểm, trời sinh xinh đẹp.

Phải biết rằng, Quan Thư đã trang điểm tinh xảo rồi mới tới, ngôi sao nữ nào mà không trang điểm thì đều thuộc loại bình thường.

Nhưng mặc dù đã trang điểm tỉ mỉ tinh xảo, lúc này mặt đối mặt với Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại kém hơn một chút.

Vẻ đẹp của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, là vẻ đẹp nguyên bản. Nước trong ra bông sen, thiên nhiên chạm trổ, chính là nói Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

"Chào cô Quan Thư, nói thật, tôi không ngờ lại là cô." Lâm Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười nói.

"Anh Lãng bảo tôi tới, tôi liền tới." Quan Thư trả lời.

Câu nói này không thể nghi ngờ là đã làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Lâm Manh Manh bất ngờ.

Nhất là Lâm Manh Manh, bây giờ cô ta đã không biết hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào nữa rồi.

"Thẩm Lãng có mặt mũi lớn thế sao? Gọi một cái là tới? Anh và Quan Thư rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lâm Manh Manh không hiểu là chuyện này thế này. Rõ ràng Thẩm Lãng chỉ là một tài xế lái xe nho nhỏ, lấy đâu ra lực lớn thế.

Sau đó, bốn người ngồi xuống nói chuyện, vừa nói vừa bàn hợp đồng.

Nhưng mà, rõ ràng Lâm Manh Manh giống như một người ngoài, không nói chen được câu nào. Còn ba người kia, trò chuyện thật vui vẻ, đúng là đến để tán gẫu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Manh Manh cảm nhận được chỗ thiếu của mình.

Cô ta không chỉ không nói chen vào được, trên thực tế bản thân cô ta cũng cảm tháy xấu hổ. Lúc trước hung hăng nói Thẩm Lãng không mời được Quan thư, không ngờ bị vả mặt luôn. Tạm thời, cô ta không có mặt mũi nào để tham gia cuộc trò chuyện, mặt đỏ như mông khỉ, cúi đầu im lặng.

Hợp tác rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã bàn xong hợp đồng. Thực ra, Thẩm Lãng đã sắp xếp chuyện này từ sớm rồi, chẳng qua là đi lướt qua.

Lần này có thể bàn bạc hợp tác thành công với Quan Thư, Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất vui sướng.

Thẩm Lãng lại cho cô bất ngờ ngọt ngào. Cô không biết, người đàn ông này còn bao nhiêu quan hệ nhân mạch nữa.

Sau khi bàn xong hợp đồng, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn về nhà.

Tối mai là cuộc họp thường niên của tập đoàn Phi Vũ, Thẩm Lãng cần tinh thần thoải mái, chủ trì tình hình cuộc họp thường niên tối mai.

Trên đường trở về khu nhà Vân Đình nhất phẩm, Thẩm Lãng tiếp một cuộc điện thoại của Lương Trí Nghĩa.

"Cuối cùng đã xác định được là Phong Lăng rồi, phải nghiêm trị con chó săn này!"

Thẩm Lãng từng nói, giả như tra ra con chó ăn cây táo rào cây sung, anh sẽ thi hành các loại hình phạt.

Dám ở dưới mí mắt cậu chủ Ngoan nhân anh làm việc ngầm cho Thẩm Tư nguyên, vậy thì phải sớm chuẩn bị tâm lý sống không bằng chết!

"Vâng, cậu Thẩm. Thế ý anh là bây giờ à?" Lương Trí Viễn hỏi.

"Không! Cuộc họp thường niên tối mai, thiến chó!" Thẩm Lãng cười lạnh.

"Tôi hiểu rồi, cậu Thẩm. Tối mai tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa." Lương Trí Nghĩ nói.

"Ngoài ra, sáng sớm mai, lập tức làm cho Biết Sứ Cổ đóng cửa!" Thẩm Lãng nghiêm túc nói.

Biết Sứ Cổ chắc chắn có kẻ làm việc xấu, quan hệ trong đó không đơn giản như trong tưởng tượng.

"Vâng, cậu Thẩm. Mọi việc sẽ làm theo dặn dò của anh. Cuộc họp thường niên tối mai chắc chắn sẽ tiến hành thuận lợi, thuận lợi hoàn thành." Lương Trí Nghĩa nói.

Sáng sớm hôm sau, Biết Sứ Cổ bị bắt đóng cửa, ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại.

Hơn nữa, người phụ trách của Biết Sứ Cổ cũng đưa đi điều tra.

Buôn bán đồ giả, nghi ngờ vi phạm pháp luật, hơn nữa những chế tác giả và sản nghiệp buôn bán sau lưng cũng cần điều tra.

Buổi sáng, Lâm Manh Manh tinh thần sa sút ôm di động nằm trên giường, nói chuyện với Phong Lăng.

Cô đã nói với Phong Lăng chuyện cô tiêu ba tỷ rưỡi để mua một đồ dởm, khóc lóc kể lể với Phong Lăng.

Phong Lăng kiên nhẫn an ủi cô ta, cũng tỏ vẻ món quà mà anh ta muốn được nhận nhất là cô.

Quả nhiên, Lâm Manh Manh không có một tí sức chống cự nào, rơi vào tay giặc.

Cô cảm thấy Phong Lăng là người hiểu cô nhất, đến chị cô còn có lúc ghét bỏ cô ta. Chỉ có Phong Lăng là không rời xa cô ta, kiên nhẫn ân cần hỏi thăm, quan tâm cô ta.

"Chị em cũng không thông cảm cho em, anh tốt với em quá. Em rất cảm động, em thật sự không biết phải báo đáp anh thế nào."

Nói nhảm, đương nhiên là Phong Lăng sẽ không ghét bỏ, tiêu cũng phải tiền của anh ta mà là tiền của Lâm Nhuyễn Nhuyễn. Hơn nữa chuyện này là Phong Lăng bày ra.

Lúc này, Phong Lăng cầm điện thoại, khóe miệng hiện lên nụ cười thâm độc.

"Manh Manh, nếu em muốn báo đáp anh thật. Thế thì như này đi, cuộc họp thường niên của tập đoàn Phi Vũ tối mai, em phải nghe theo sắp xếp của anh, em nghe anh nói..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play