Khi mà Thẩm Lãng nhìn thấy người tới là Ninh Phỉ Phỉ thì mắng luôn một câu xui xẻo.
Hóa ra ngôi sao nữ mà ông Lương giới thiệu với anh chính là Ninh Phỉ Phỉ.
Nếu Thẩm Lãng biết trước là cô ta, anh còn lâu mới đồng ý.
"Sao anh lại ở đây? Ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ đâu?" Ninh Phỉ Phỉ nhíu mày, giật mình hỏi.
"Chính là tôi." Thẩm Lãng cười lạnh trả lời.
"Đừng đùa nữa, ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ sẽ trẻ thế này sao? Tôi thấy anh là lái xe thì có!"
Ninh Phỉ Phỉ không thể tin nổi, ông chủ thần bí của Tập đoàn Phi Vũ trong lời đồng đồn lại là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt - Thẩm Lãng?!
Bốp bốp...
Thẩm Lãng nhẹ vỗ tay phát ra tiếng, Lương Trí Nghĩa liền đi ra từ căn phòng phía sau.
"Nói cho cô ta, tôi là ai." Thẩm Lãng nói.
Lương Trí Nghĩa đi lên nói với Ninh Phỉ Phỉ, nhàn nhạt tuyên bố: "Anh ấy chính là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ! Người đàn ông mà những cô gái Vân Thành chen nhau vỡ đầu muốn gặp!"
Nháy mắt, Ninh Phỉ Phỉ như bị sét đánh. Hai chân bỗng nhiên mềm nhũn xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Cô ta khó mà tiếp thu được sự thật này, lại càng chưa bao giờ nghĩ Thẩm Lãng chính là ông chủ Tập đoàn Phi Vũ, người mà cô ta một lòng muốn gặp.
Cô ta khó mà miêu tả được tâm trạng mình lúc này, rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác chênh lệch mãnh liệt đánh thẳng vào tim.
Người mà cô ta chướng mắt lại ông chủ đứng sau màn Boss lớn của tập đoàn Phi Vũ, còn mình thì nhiều xúc phạm tới vị boss lớn này. Tiền đồ tương lai tiêu tan rồi!
Sau khi đỡ kinh hoàng, Ninh Phỉ Phỉ nhanh chóng chạy tới trước quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng.
"Chủ tịch Thẩm, tôi có mắt như mù. Trước kia tôi đã làm ra những hành động ngu xuẩn, tôi chân thành xin lỗi anh."
"Chủ tịch Thẩm, cầu xin anh tha cho tôi đi, tha cho tôi một con đường sống."
"Chủ tịch Thẩm, tôi không muốn tiền đồ của mình bị tiêu tan."
Đến bây giờ, Ninh Phỉ Phỉ đã không còn bất kỳ suy nghĩ hiến thân nữa rồi. Bởi vì cô ta biết, Thẩm Lãng chướng mắt cô ta, thậm chí đến việc chạm vào cô ta anh cũng ghét bỏ.
Vẻ mặt Thẩm Lãng lãnh khốc và nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng.
Cầu xin tha thứ?
Không có tác dụng đâu!
Thẩm Lãng có nguyên tắc làm việc của mình.
Ninh Phỉ Phỉ phải bị phong sát! Không có bất kỳ đường sống nào!
Một mảnh trời trên đầu Vân Thành, Thẩm Lãng có thể che được một nửa!
"Vốn dĩ cô chỉ cần hợp tác tốt với Lâm Nhuyễn Nhuyễn là có thể đạt được rất nhiều tài nguyên phim ảnh, có thể bảo vệ cô nổi tiếng ba năm. Nhưng cô không biết đối nhân xử thế, tôi không thích nghệ sĩ không có đức nghệ." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Ninh Phỉ Phỉ không dám nhìn thẳng, ánh mắt uy nghiêm của Thẩm Lãng làm cô ta chỉ dám cúi đầu tiếp tục cầu xin tha thứ: "Chủ tịch Thẩm, nếu phong sát tôi thì tôi không thể hợp tác với cô Nhuyễn Nhuyễn được nữa. Cầu xin anh khai ơn, để tôi tiếp tục hợp tác với cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi."
"Không cần, tôi đã chọn xong người rồi." Thẩm Lãng thản nhiên cười lạnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Dựa vào mối quan hệ nhân mạch và tài nguyên của Thẩm Lãng, muốn tìm một ngôi sao nữ tới thay thế cho Ninh Phỉ Phỉ quá là dễ dàng.
Gi ờ phút này, Ninh Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Một câu nói của Thẩm Lãng có thể quyết định sự nghiệp của cô ta sống hay chết.
Mà cho dù Thẩm Lãng phong sát cô ta, cô ta cũng không dám nói Thẩm Lãng nửa câu, cũng không dám tiết lộ thân phận của Thẩm Lãng.
Cô ta hiểu rõ, Thẩm Lãng muốn cô ta chết thì chỉ là chuyện trong phút chốc.
Thẩm Lãng nhìn đồng hồ, đã được một phút rồi.
Nói nói là chỉ cho đối phương một phút, tuyệt đối không cho hơn.
Thẩm Lãng đứng dậy dặn dò Lương Trí Nghĩa: "Chuyện tôi giao cho anh cứ thế mà làm, không được có sai sót!"
Lương Trí Nghĩa gật đầu nói: "Vâng, cậu chủ Thẩm. Tôi nhớ rồi."
Thẩm Lãng để Lương Trí Nghĩa tiếp tục điều tra nơi mà Liễu Thiết rơi xuống, và thu thập chứng cứ Phong Lăng thông đồng với Thẩm Tư Nguyên.
Sau đó, Thẩm Lãng đi ra khỏi căn phòng, quay lại đại sảnh tiệc rượu.
Lúc này, Tống Tri Viễn đang dẫn cháu trai và cháu gái đi dạo, trùng hợp gặp Thẩm Lãng.
"Ông Tống, tôi thấy khí sắc của ông không đúng lắm a." Thẩm Lãng nhìn ra sắc mặt của Tống Tri Viễn hơi nhợt nhạt, thẳng thắn nói.
Những chuyện như này Thẩm Lãng sẽ nói thẳng, bởi vì chuyện này liên quan tới sức khỏe của Tống Tri Viễn.
Nếu đổi lại là trước đây, Tống Nghiễn sẽ nghĩ câu nói này của Thẩm Lãng là đại bất kính, đang nguyền rủa ông nội anh ta. Nhưng tối nay, Tống Nghiễn lại đặc biệt biết điều.
Trước kia, người là Tống Nghiễn sùng bái nhất là chính anh. Nhưng bây giờ, người mà anh sùng bái nhất là Thẩm Lãng.
"Chào anh Thẩm." Tống Nghiễn gật đầu hỏi thăm Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhìn Tống Nghiễn một cái, khoát khoát tay ý bảo không cần khách sáo.
Sau đó Thẩm Lãng lại nhìn sang Tống Tri Viễn, quan sát khí sắc của Tống Tri Viễn.
Tống Từ chớp chớp mắt, đôi mắt to trong veo nhìn thấy anh mình có thái độ cung kính với Thẩm Lãng như thế, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ yên tâm, nhưng cũng hơi ngạc nhiên.
Từ sau bữa tiệc sinh nhật ngày đó, anh trai cô không chỉ không còn thành kiến với Thẩm Lãng mà ngược lại biến thành sùng bái. Chẳng qua anh trai cô sùng bái quá mức, gần như coi Thẩm Lãng thành bậc thấy để đối xử.
Lúc này, Tống Tri Viễn mới trả lời: "Lãng à, không có chuyện gì đáng ngại. Chẳng qua là bị nhiễm chút gió lạnh, cơ thể tôi vẫn khỏe mạnh, cậu không phải lo lắng cho tôi."
Tống Tri Viễn đúng là già rồi, mới mấy tháng thôi mà ông đã phản ứng chậm hơn hai tháng trước rồi.
Sau đó, Tống Tri Viễn lại hỏi: "Đúng rồi, Lãng à, nghe nói cậu và Tề Hận Thủy xảy ra xích mích, không sao chứ? Cái lão đểu đó không bắt nạt cậu chứ?"
"Không có việc gì, cháu đã bẻ gãy cánh tay ông ta rồi." Thẩm Lãng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Nghe thấy thế, người nhà họ Tống đều hơi khiếp sợ.
"Lãng à, cậu đã bẻ gãy cánh tay của Tề Hận Thủy thật sao? Sao tôi lại nghe người khác nói, Tề Hận Thủy bắt nạt cậu nhỉ, rốt cuộc đâu mới là sự thật?" Tống Tri Viễn tò mò hỏi.
"Tất nhiên là tôi đã bẻ gãy cánh tay của Tề Hận Thủy, mới là sự thật. Nhưng mà rất nhiều người sợ Tề Hận Thủy, hoặc là sùng bái. Bọn họ thà tin lời của Tề Hận Thủy chứ không tin lời cháu nói. Nhưng Tề Hận Thủy đúng là nhịn giỏi, bị cháu bẻ gãy cánh tay vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì, cũng là một người hung ác." Thẩm Lãng giải thích nói.
Tống Tri Viễn biết, Tề Hận Thủy là một người tàn nhẫn, nếu không cũng không bị người Vân Thành xưng là Diêm Vương. Nhưng làm cho Tống Tri Viễn giật mình đó là Thẩm Lãng lại dám bẻ gãy tay của Tề Diêm Vương, chuyện này tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có ở Vân Thành.
"Tôi không nhìn nhầm người, Lãng quả nhiên có thể gánh vác chuyện lớn, đến cả Tề Hận Thủy cũng không sợ, tương lai Tống Từ sẽ không bị người khác bắt nạt."
Tống Tri Viễn cảm thấy, giáo phó cháu gái Tống Từ cho Thẩm Lãng là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt.
Còn Tống Từ, cô cũng bị dũng khí và sự quyết đoán của Thẩm Lãng chinh phục rồi. Cô đã thích Thẩm Lãng, hôm nay thấy Thẩm Lãng men như vậy, cô lại càng tin tưởng lựa chọn của mình là đúng.
Nhưng mà cô hơi lo Thẩm Lãng sẽ bị người nhà họ Tề trả thù. Dù sao thì từ trước tới giờ Tề Diêm Vương đã nổi danh tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
So với em gái Tống Từ, Tống Nghiễn sùng bái Thẩm Lãng bắt nguồn từ sức mạnh vũ lực của Thẩm Lãng. Người dám đánh gãy tay của Tề Diêm Vương, phóng mắt nhìn khắp Vân Thành cũng không tìm được người thứ hai.
Lúc này, thiên kim đại tiểu thư Tống Từ bất ngờ bước lên một bước, mời Thẩm Lãng: "Anh có thể nhảy một bài với tôi không? Lúc trước anh đã đồng ý với tôi là sẽ nhảy với tôi một bài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT