"Ai đáng bắt nạt viên ngọc nhà tôi hả?!"

Một tiếng gầm lên, âm thanh như phá chiêng, khàn khàn mang theo uy nghiêm.

Tề Hận Thủy tới rồi!

Tề Hận Thủy coi Tề Như tuyết như hòn ngọc quý trong tay.

Khi ông ta nhìn thấy có người đang bắt nạt cháu gái bảo bối của mình, ông ta giận không kiềm được, như mây đen đè đến.

Ông ta cao hơn một mét chín, hơn nữa thấy rõ được được mũi ưng, ánh mắt sắc bén như dao, đúng là ông ta có thể làm ra một loại áp lực cường thế.

Mọi người nhìn thấy Tề Hận Thủy hung hăng đi tới, nhưng thỏ nhìn thấy diều hâu, bốn phía lùi bước né tránh, em sợ ảnh hưởng tới mình.

Phía sau ông ta, còn có mười vệ sĩ mặc comle màu đen, thân hình cao to cường tráng.

Bá...bá...bá...

Mười tên vệ sĩ nhanh chóng vây quanh, động tác lưu loát chỉnh tề, trong vòng mười giây đã bao vây Thẩm Lãng.

Mà lúc này, trong đám người đã có mười người mặc áo đen, tùy cơ hành động.

Toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người Thẩm Lãng. Một khi tình hình có biến, bọn họ đều sẽ thần tốc xông lên, hình thành thế trận song song với vệ sĩ của Tề Hận Thủy.

Thực sự nghĩ Thẩm Lãng không có ai à, chẳng qua những vệ sĩ mà Lương Trí Nghĩa sắp xếp đều ẩn nấp trong đám người.

Tề Như Tuyết thấy đại cứu tinh đến đây rồi, vội vàng xông qua, chui vào lòng ông nội.

"Ông nội, anh ta bắt nạt cháu, anh ta đánh cháu, tát cháu hai cái bạt tai. Ông nhất định phải trả thù cho cháu!"

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cháu gái, Tề Hận Thủy lại càng giận dữ.

Thẩm Lãng! Lại là Thẩm Lãng! Thẩm Lãng đáng chết!

Tề Hận Thủy ôm cháu gái vào lòng, an ủi nói: "Cháu gái bảo bối của ông, cháu yên tâm, ông nội sẽ làm chủ cho cháu. Ông nhất định sẽ bắt thằng nhóc này phải trá giá đau đớn!"

Bất chợt, Tề Hận Thủy nhìn về phía Thẩm Lãng. Ánh mắt ấy chợt trở nên vô cùng rét lạnh, tràn ngập sát khí.

"Thẩm Lãng! Cậu hết lần này đến lần khác bắt nạt Như Tuyết nhà tôi. Cậu nghĩ Tề Hận Thủy tôi không dám động vào cậu có đúng không?!"

Tiếng nói của Tề Hận Thủy, rất khàn cho nên gầm nhẹ lên nghe càng quỷ dị khủng bố.

"Cháu gái ông, gieo gió gặt bão. Thôi bỏ đi, tôi không muốn nói đạo lý với nhà họ Tề các người!"

Thẩm Lãng biết, phong cách làm việc của nhà họ Tề tàn nhẫn, thủ đoạn mà bọn họ sử dụng cũng rất cực đoan. Vì thế nên có nói đạo lý với họ cũng không có tác dụng gì.

"Cậu lại đây, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cháu gái tôi! Dập đầu một nghìn cái, tôi có thể suy nghĩ tha cho cậu. Nếu không tối nay tôi sẽ làm cậu trở thành một phế nhân thật sự!" Tề Hận Thủy lạnh giọng uy hiếp nói.

Lời này vừa thả ra, tất cả những người vây xem hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

Mọi người cảm thấy, không hổ là Tề Hận Thủy a. Không thay đổi chút nào, vẫn là Tề Diêm Vương tàn nhẫn hung ác.

Dập đầu một nghìn cái, có thể dập nát cái trán đó! Đây không thể nghi ngờ là đang ép Thẩm Lãng vào đường chết!

Đối mặt với cường thế, còn là Tề Diêm Vương hùng hổ dọa người. Thẩm Lãng vẫn không hề rối loạn trận tuyến.

Người hung ác so với gia tộc hung ác, không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

"Tề Hận Thủy, ông ngây thơ quá rồi đấy. Lẽ nào ông nghĩ rằng ông có thực lực để làm tôi quỳ xuống thật sao? Trong mắt người khác ông là Tề Diêm Vương, trong mắt tôi ông cũng chỉ là cá nhỏ tôm nhỏ mà thôi!"

Lời này vừa nói ra, hiện trường tiệc rượu lại bùng nổ lần nữa.

Đến bây giờ, vẫn có không ít người từ những nơi khác trong tiệc rượu đi tới bên này vậy xem.

Có rất nhiều người cảm thấy câu nói đó của Thẩm Lãng quá kiêu căng.

"Tề Diêm Vương không có thực lực á? Ông ta động đầu ngón tay là chọc chết cậu rồi!"

"Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, đến cả Tề Diêm Vương cũng dám trêu trọc?"

"Cậu nhóc này thảm rồi, dám nói Tề Hận Thủy như vậy thì chỉ có một con đường chết a!"

"Nói thật, không có thực lực thì đừng giả vờ cứng, giống tên nhóc này không có bối cảnh, đắc tội Tề Diêm Vương rồi thì đừng nghĩ sống yên."

Mặc dù xung quanh đều đang nghị luận Thẩm Lãng cuồng vọng quá mức, nhưng Tề Diêm Vương lại vẫn chưa ra tay.

Bởi vì, Thẩm Lãng quan hệ rất tốt với với nhà họ Tống, mà bây giờ nhà họ Tống còn bắt tay với tập đoàn Phi Vũ, thế lực càng lớn mạnh hơn so với trước kia.

Cho nên Tề Hận Thủy vẫn hơi do dự.

Nếu như Thẩm Lãng chỉ là một tay sai của nhà họ Tống, thì tất nhiên Tề Hận thủy sẽ không phải bận tâm nhiều như vậy, ông ta sẽ phế Thẩm Lãng ngay tại đây.

Nhưng ông nghe nói, Thẩm Lãng là ân nhân cứu mạng của Tống Tri Viễn. nếu đánh ân nhân cứu mạng của Tống Tri Viễn tàn phế, nhà họ Tề chắc chắn cũng không dễ chịu.

Những người vây xem thấy Tề Hận Thủy còn chưa động thủ, bọn họ cảm thấy rất nghi hoặc.

"Ông nội, ông nội, mau báo thù cho cháu a, cháu muốn bắt Thẩm Lãng quỳ xuống dập đầu với cháu, dập đầu một nghìn cái, dập đầu chết anh ta đi!" Tề Như Tuyết nghiến răng ác độc nói, rõ ràng là cô đã hận Thẩm Lãng thấu xương.

Lần đầu tiên dắt chó đi dạo bị Thẩm Lãng giáo huấn, con chó yêu thích còn bị Thẩm Lãng đập chết.

Lần thứ hai lại bị Thẩm Lãng bắt tại Thiên Đài, nếu không phải nhà họ Tề chặn tin tức lại thì xác định có thể lên đầu đề tờ báo rồi.

Đến lần thứ ba, cũng chính là bây giờ. Thẩm Lãng trước mặt những người của giới thượng lưu ác độc tát cô hai cái.

Đánh cô đến nỗi đầu váng mắt hoa, khóe miệng có máu, làm cô mất hết thể diễn trước mặt những người nổi tiếng trong giới thượng lưu. Không thể nghi ngờ, đây chính là lần làm cô bẽ mặt nhất.

Ba mối thù chồng chất, thêm cả lòng căm thù khác nữa, có thể nói là hận ý ngập trời!

Tề Hận Thủy rất thương yêu cô cháu gái bảo bối này, lúc này nghe được lời thỉnh cầu của cháu gái, ông ta thật sự là sắp không kiềm chế được nữa rồi.

Trong lòng ông ta đang rối rắm.

Bây giờ có động thủ không? Phế đi Thẩm Lãng, nhà họ Tống sẽ có thái độ gì? Hơn nữa trước mắt ông ta còn chưa điều tra rõ được bí mật của Thẩm Lãng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ông ta cố hết sức để bắt được Liễu Thiết.

Rốt cuộc tôi có nên ra tay với Thẩm Lãng không? Chung quanh có nhiều con mắt đang nhìn như vậy, nếu tôi không ra tay cho Thẩm Lãng biết điều một chút thì Tề Hận Thủy tôi chẳng phải rất mất mặt sao!

Trước kia, Tề Hận Thủ không có do dự như này. Từ trước đến nay ông ta luôn quết đoán, sát phạt. Nhưng lúc này thì khác, ông ta cũng cảm giác được áp lực.

Nhưng cho dù thế nào thì Thẩm Lãng đã đánh cháu gái tôi, cho dù tôi chưa phế cậu ta ngay cũng phải cho cậu ta ăn chú khổ!

"Thẩm Lãng! Nể mặt Tống Tri Viễn, tôi có thể nương tay với cậu. Nhưng tối nay cậu nhất định phải trả giá đắt!"

Tề Hận Thủy bước chân, từng bước tới gần Thẩm Lãng. Cả người ông ta lộ ra một cảm giác áp bách mạnh mẽ, giống như một núi thịt đi động.

Người ở lân cận cảm nhận được sức ép này đều lùi xuống tránh né.

Còn Thẩm Lãng, lại sừng sững bất động. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, không có thay đổi gì.

Chẳng nhẽ, anh ấy không sợ?

Những người nổi tiếng và giàu có xung quanh đều cảm thấy kinh hãi.

Danh xưng Tề Diêm Vương, Vân Thành thậm chí là toàn tình gần như ai ai cũng biết.

Nhà họ Tề cũng luôn lấy thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa ác độc mà làm người khác sợ hãi.

Khi Tề Hận Thủy nhìn thấy vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh của Thẩm Khâm, ông ta cũng nhíu mày, trong lòng hơi bất ngờ.

Cậu ta không sợ mình thật sao? Tôi là Tề Hận Thủy người được người người ở Vân Thành xưng là Tề Diêm Vương đó!

Tôi mặc kệ, cho dù bây giờ cậu đang không sợ, tiếp sau đây tôi cũng phải cho cậu cảm nhận về sự khủng bố của Tề Diêm Vương!

"Thẩm Lãng, cậu tát cháu gái bảo bối của tôi hai cái, tôi trả lại cậu gấp trăm lần!"

Tề Diêm Vương tức giận, gầm lên một tiếng, bàn tay vừa to vừa dày dồn sức quăng đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play