Buổi sáng tám giờ, đang là thời gian đi học.
Chu Hoa Hoa trong lòng tràn đầy lửa giận, lái xe đi tới cửa trường đại học Giang Hoa.
Buổi sáng hôm nay Tống Từ có tiết, theo như bình thường thì Thẩm Lãng sẽ là người lái xe đưa Tống Từ đến trường.
Quả nhiên, Chu Hoa Hoa không phải đợi bao lâu đã đợi được xe của Tống Từ.
Nhìn thấy Tống Từ từ trên xe bước xuống, Chu Hoa Hoa đã rút ra một con dao mà mình mang theo ra lao đến chém về phía Tống Từ.
Vì ông nội của mình, Chu Hoa Hoa đã không còn quan tâm đến Tống Từ nữa rồi.
Hơn nữa ở trong mắt của anh ta, Tống Từ đã bị Thẩm Lãng mê hoặc, cũng đã trở thành một người phụ nữ ngu xuẩn.
"A! Thẩm Lãng! Cứu em!"
Tống Từ đột nhiên bị Chu Hoa Hoa kề dao lên cổ, bị dọa cho sợ hồn bay phách lạc, trong nháy mắt liền trở nên bối rối, không biết làm sao.
Chu Hoa Hoa kỳ thật cũng không muốn làm bị thương Tống Từ, dù sao quan hệ giữa hai nhà bọn họ cũng không tồi, anh ta sở dĩ phải làm vậy với Tống Từ, là vì muốn ép Thẩm Lãng xuống xe.
Truyện Phương TâyNhưng mà, loại này hành vi như vậy, ở trong mắt Thẩm Lãng đây không phải là hành động mà một người đàn ông nên làm.
Cầm theo dao tới kề lên cổ một cô gái để uy hiếp người khác, loại người này thì có bản lĩnh gì chứ!
Không có một chút do dự nào, Thẩm Lãng lập tức xuống xe.
"Chu Hoa Hoa, cậu làm như vậy để làm gì chứ?"
"Ông nội của tôi uống thuốc mà anh tặng bị trúng độc rồi, tôi muốn anh phải lấy mạng đền mạng!" Chu Hoa Hoa lúc này vô cùng kích động, dùng thêm chút lực đem con dao đặt trên cổ Tống Từ.
Tống Từ làm trước nay chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, rất nhanh đã bị dọa cho bất tỉnh nhân sự luôn rồi.
"Không thể nào! Thuốc của tôi, tuyệt đối không thể có vấn đề được!" Thẩm Lãng khẳng định, cũng vô cùng tự tin.
Anh đường đường là người kế nhiệm của phái Thần Y, nếu xuất hiện những sai lầm như vậy thì anh ta còn mặt mũi nào đối diện với cô giáo của mình nữa chứ.
Nếu như anh đã dám nhận lời điều trị, thì nhất định đã nắm chắc phần thắng, sẽ trị khỏi được, anh tuy rằng là một người đàn ông tàn nhẫn, nhưng cũng là một vị bác sĩ cứu người, đối với từng người bệnh, sẽ không bao giờ coi họ là trò đùa!
"Còn nói không có vấn đề, ông nội của tôi đã bị anh hại chết rồi, hôm nay tôi phải chém chết anh!"
Chu Hoa Hoa đã mất đi lý trí, nếu không thì bằng việc anh ta đường đường là con cháu trong nhà có truyền thống luật sư, anh ta sẽ không chỉ vì một chuyện chưa rõ ràng mà đã hành động không màng đến hậu quả như thế này.
"Nếu đã là thù hận giữa chúng ta, vậy thì anh mau thả Tống Từ ra đi!" Thẩm Lãng ánh mắt lạnh như băng, nói với Chu Hoa Hoa.
"Anh tới thế chỗ cho cô ấy! Nhanh lên, đừng đùa giỡn với tôi, nếu không tôi sẽ cho cô ta một đao đấy!" Chu Hoa Hoa trừng mắt nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này, giọng nói run rẩy của Tống Từ vang lên: "Thẩm Lãng, không cần lo cho em, anh mau chạy nhanh đi, người anh ta muốn giết là anh, nên anh ta sẽ không làm gì em đâu!"
Tuy rằng Tống Từ đã sợ tới hồn bay phách lạc rồi nhưng cô lại càng không muốn nhìn Thẩm Lãng đưa thân vào nguy hiểm.
"Bây giờ đã là lúc nào rồi, làm sao tôi có thể bỏ lại cô ở đây không lo chứ, để tôi đến thay chỗ cho cô!" Thẩm Lãng lúc này đã hạ quyết định, cũng không hề có chút do dự nào.
Hiện tại, ngoài cửa trường học đã có rất nhiều người đang đứng xem.
"Đổi! Mau đổi đi!" Chu Hoa Hoa gào lên, tay anh ta run rẩy.
Thực ra Chu Hoa Hoa cũng rất hoảng sợ, đây là lần đầu tiên anh ta làm như vậy, bình thường ngay cả sát sinh động vật ta cũng không dám.
Nhưng anh ta đối với Thẩm Lãng là tràn đầy thù hận cho nên gạt bỏ hết sợ hãi, làm ra chuyện như ngày hôm nay.
Thẩm Lãng kỳ thật vẫn là lo lắng cho Tống Từ, bởi vì Chu Hoa Hoa này vốn không hề biết dùng dao, hơn nữa tay anh ta run đến nỗi sắp rơi con dao xuống đất rồi, nếu nhân lúc anh ta mất cảnh giác thì có thể sẽ có cơ hội cứu Tống Từ ra khỏi tay anh ta.
Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức cứu Tống Từ ra.
"Lập tức đổi người ngay đây, anh tuyệt đối đừng có xúc động!"
"Không! Tôi không đổi!" Tống Từ kiên trì không cho Thẩm Lãng tới gần: "Bây giờ anh còn đòi làm anh hùng gì nữa chứ, nếu để cho anh ta có cơ hội kề dao lên cổ anh, tới khi đó anh ta nhất định sẽ cứa cho anh một nhát, lúc đó không phải anh sẽ lành ít dữ nhiều sao!"
Thẩm Lãng không có đáp lại Tống Từ, tâm ý của anh đã quyết, đi từng bước một tới gần đối phương.
Anh nào có muốn làm anh hùng, anh chỉ là lo lắng cho Chu Hoa Hoa kinh nghiệm không đủ, trong lúc bối rối sẽ hạ thủ với Tống Từ mà thôi.
Đương nhiên, anh cũng có thể cảm nhận được, Tống Từ là thật lòng.
Chu Hoa Hoa đẩy Tống Từ ra, đặt dao kề lên cổ Thẩm Lãng.
Nhưng mà, Thẩm Lãng há có thể để cho anh ta làm càn như vậy.
Trong thời gian anh ta kề dao lên cổ, Thẩm Lãng nhanh chóng vòng tay xuất chiêu.
Chỉ nghe "A" một tiếng, Chu Hoa Hoa bị đánh, trong nháy mắt liền cầm không nổi dao nữa.
Loảng xoảng!
Con dao kia liền bị rơi xuống mặt đất.
Cánh tay của Chu Hoa Hoa, như là đã bị làm cho trật khớp, đau đến chết lặng.
"Giữa tôi và anh vốn không hề có thù hận, không cần phải đưa vũ khí ra như vậy!"
Thẩm Lãng tràn đầy khí thế rồi đột nhiên kéo anh ta lên, áp bức Chu Hoa Hoa.
Thực lực giữa hai người rõ ràng là không ở cùng một cấp bậc.
Hiện giờ Tống Từ đã được cứu ra, như vậy Chu Hoa Hoa cũng không còn gì để có thể áp chế Thẩm Lãng nữa.
"Anh hạ độc chết ông nội của tôi! Hôm nay cho dù có thế nào tôi cũng sẽ bắt anh phải đền mạng cho ông nội tôi!"
Chu Hoa Hoa hét lớn một tiếng, vươn tay kia ra, tính nhặt lại con dao rơi trên mặt đất.
Ba!
Chỉ thấy Thẩm Lãng nhấc chân, giẫm nát cái tay kia của Chu Hoa Hoa trên mặt đất, Chu Hoa Hoa vì đau mà oa oa kêu to.
"Tôi mặc kệ có phải anh có hiểu lầm chuyện này hay không, chỉ cần anh dám mạo phạm tôi, tôi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!"
"Ông nội của tôi là vì uống thuốc của anh mà hiện nay đã hôn mê bất tỉnh, đến nay còn đang nằm ở bệnh viện cấp cứu, loại lang băm hại người như anh sẽ không được chết tử tế đâu!" Tay Chu Hoa Hoa truyền đến cảm giác đau đớn, hướng về phía Thẩm Lãng hét.
"Mọi người mau nhìn đi, người này tên là Thẩm Lãng, là một kẻ lừa đảo, anh ta không hề có tư cách được gọi là bác sĩ cứu người, anh ta đã hại chết ông nội của tôi ròi, anh ta thật sự rất đáng chết!"
"Mọi người hãy nhớ kỹ cái người tên Thẩm Lãng này, là lái xe của nhà họ Tống, hình như còn là nhân viên trong trường đại học Giang Hoa này!"
"Mong trường đại học Giang Hoa phải nghiêm túc xử lý người này!"
Thẩm Lãng nhìn thấy Chu Hoa Hoa giống như một con chó điên đang sủa bậy bạ, sắc mặt anh lạnh lùng.
Đúng lúc này, Bạch Vi Vi vọt ra từ trong đám người vây xung quanh.
"Đúng! Đại học Giang Hoa nhất định phải đưa ra lập trường, Thẩm Lãng là một tên lang băm!"
"Anh ta không hề có tư cách hành nghề y, anh ta lúc trước từng làm ở bệnh viện Bình An, cũng chỉ là một người trông giữ nhà xác mà thôi. Hơn nữa có một lần anh ta còn thiếu chút nữa thì bị trường học đuổi học nữa!"
"Còn nữa, ngày trước anh ta ở trường đại học là học tây y, chưa từng nghe nói anh ta học y học cổ truyền bao giờ cả, kiểm tra thì không đạt, loại thuốc do thầy thuốc như này kê mà cũng dám uống, cũng thật là gan lớn nha!"
So với Chu Hoa Hoa, Bạch Vi Vi càng giống một con chó điên hơn.
Chu Hoa Hoa là vì ông nội của anh ta, mà Bạch Vi Vi lại là vì ai, chuyện gì? Thèm vào quan tâm chuyện của cô ta!
Bỏ đá xuống giếng, lòng dạ thật độc ác!
Mọi người xung quanh vây xem, nghe được lời nói của Bạch Vi Vi, mọi người đều thắc mắc rốt cuộc Bạch Vi Vi và Thẩm Lãng là có quan hệ như thế nào, vì sao lại có thể biết nhiều về Thẩm Lãng như vậy.
Bạch Vi Vi lạnh lùng cười, nói: "Tôi với anh ta là bạn học, anh ta còn không biết xấu hổ theo đuổi tôi, nhưng mà tôi đã sớm nhìn thấu con người của anh ta, nên đã cự tuyệt anh ta, không ngờ anh ta lại ghi hận trong lòng, ý đồ nắm chiếm lấy đồ án của tôi ở đại học Giang Hoa, có điều lại đúng lúc bị tôi phát hiện sau đó đã báo cáo anh ta với nhà trường, khiến cho gian kế của anh ta không thực hiện được."
"Tôi không ngờ anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hiện tại lại đuổi theo tới tận đây, còn có thể ở bên cạnh thiên kim của nhà họ Tống, có thể chạy tới đại học Giang Hoa kiếm cho mình một chức vị."
"Loại người tội ác tày trời này, giữ trên thế gian lâu thêm một giây cũng là tai họa!"
Bạch Vi Vi chính là muốn đảo lộn trắng đen, vu khống Thẩm Lãng.
Cô ta là bởi vì thấy nhục nhã, nên mới chạy đến cố ý chửi bới Thẩm Lãng.
Nhưng cho dù cô ta có tìm được cơ hội đi chăng nữa, cô ta cũng hận không thể làm cho Thẩm Lãng bị tiếng xấu muôn đời.
Vì thế mà tiếp tục kích động mọi người xung quanh.
"Mọi người cho rằng loại người lang băm không có tư cách hành nghề này đã bị trừng phạt nghiêm khắc hay chưa? Anh ta độc chết ông nội của nhà họ Chu, ông ấy là một luật sư, là một người đàn ông đức cao vọng trọng, vậy mà lại phải chết oan trong tay loại lang băm này, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy đáng hận sao?"