Hai mắt Trương Thiên Phách trừng lớn, hai con ngươi tựa như sắp rớt ra ngoài.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận ra một điều, đó là chân phải của mình vang tên từng tiếng nứt gãy.

Quá nhanh!

Nhanh như cắt vậy, chỉ trong một tích tắc thôi mà chân của anh ta đã bị Thẩm Lãng đá gãy luôn rồi!

Mà lúc ấy Trương Thiên Phách còn không kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, ông ta thậm chí còn không làm ra động tác đỡ đòn, cứ đứng ngây ngốc như vậy để Thẩm Lãng đá.

“Hít…”

Trương Thiên Phách hít một hơi thật sâu nén lại sự đau đớn truyền tới.

Không chỉ có đau đớn, sâu trong lòng ông ta còn dâng lên một nỗi khiếp sợ.

Hai mươi năm nay, ông ta lang bạt giang hồ, là kẻ liếm máu trên lưỡi dao, ngày ngày chiến đấu, trên người ba đao sáu lỗ, chằng chịt đầy sẹo, phải liều mạng tranh thủ để sống.

Thử hỏi đã phải thua kẻ nào khi đấu võ bao giờ? Thử hỏi đã phải sợ ai bao giờ?

Chưa từng!

Nhưng lúc này, một nỗi sợ hãi không kìm lại được dâng lên trong lòng ông ta, lan tràn khắp cả cơ thể.

“Anh, rốt cuộc anh là ai?”

Trương Thiên Phách nghiến răng nghiến lợi gằn hỏi một câu.

Nhưng mà trả lời ông ta là tiếng chân trái gãy vụn.

Răng rắc!

Cả hai chân ông ta đều gãy!

Đến lúc này Trương Thiên Phách đã không đứng nổi nữa, ông ta khụy xuống, rầm một tiếng, hai đầu gối của Trương Thiên Phách quỳ trên mặt đất, quỳ ngay trước mặt Thẩm Lãng.

Nhưng, dù sao Trương Thiên Phách vẫn là tên đàn ông chân chính, trong cổ họng của ông ta phát ra một tiếng tựa như gầm trầm thấp, hàm răng cắn chặt như muốn cắn nát nhưng sau cùng, một tiếng rên đau đớn ông ta cũng không phát ra.

Nhưng hành động cố gắng chống đỡ đau đớn như thế này không che giấu nổi nỗi sợ sâu sắc trong lòng ông ta.

“Thả Liễu Thiết ra!”

Thẩm Lăng đứng thẳng nhìn xuống Trương Hạo Thiên đang quỳ trước mặt anh, trong đôi mắt anh đã tỏa ra đầy sát khí.

Những việc này đều là vì anh mà ra, anh còn đang định hậu đãi Liễu Thiết cùng mấy người anh em không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trương Thiên Phách ngẩng đầu, trong mắt đầy sự sợ hãi nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, bờ môi run run, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi không biết Liễu Thiết đang ở đâu cả! Anh ta bị người nhà họ Tề bắt đi khi đang trên đường chạy trốn, trên người trúng bảy vết chém, giờ… giờ sống chết thế nào vẫn chưa rõ.”

“Anh ấy là người có thể bị mấy kẻ đó bắt đi dễ dàng thế sao? Đừng có đùa, người của cả cái công ty Bạch Hổ này còn chưa có ai là đối thủ của anh ấy!”

Trong lòng Thẩm lãng vẫn còn rất hoài nghi những gì Trương Thiên Phách nói.

Nếu Liễu Thiết xảy ra xung đột với nhà họ Tề thì với thân thủ của anh ta không lý nào mà không có cơ hội thông báo cho Thẩm Lãng biết được.

Thẩm Lãng có thể khẳng định rằng, chắc chắn Liễu Thiết bị mắc bẫy của đối thủ.

“Anh ta…” Cả người Trương Thiên Phách bắt đầu run lên, ấp a ấp úng, nói không lên lời.

“Nói!” Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương.

“Anh ấy là bị tôi lừa gạt tới văn phòng uống trà, chén trà đó… chén trà đó bỏ thuốc…”

Dưới ánh nhìn đầy uy hiếp của Thẩm Lãng, Trương Thiên Phách chỉ có thể ấp úng nói ra toàn bộ sự việc.

“Hèn hạ!”

Thẩm Lãng căm ghét nhìn Trương Thiên Phách mà quát lên, anh thực sự cảm thấy những gì Liễu Thiết làm cho bọn người này, thật sự không đáng!

Lúc trước anh đã từng khuyên Liễu Thiết thôi làm ở công ty Bạch Hổ này rồi, bảo sẽ tìm cho anh ấy một công việc tốt hơn, nhưng lúc ấy Liễu Thiết lại từ chối nhã nhặn, anh ấy còn nói rằng giám đốc Trương ở Bạch Hổ đối xử rất tốt với anh ấy, thậm chí anh ấy còn tin rằng tên Trương Thiên Phách này sẽ bảo vệ anh ấy cơ đấy.

Nhưng sự thật lúc nào cũng tàn khốc, người anh ta tin rằng sẽ bảo vệ mình lại chính là kẻ sau lưng bán đứng anh ta!

Trương Thiên Phách bị Thẩm Lãng nhìn như vậy không khỏi cảm thấy chột dạ.

Thật ra, tình nghĩa giang hồ giữa Trương Thiên Phách cùng Liễu Thiết như thể chân với tay, thân thiết như ruột thịt. Công ty Bạch Hổ được như ngày hôm nay là do cả hai đồng cam cộng khổ, cố gắng xây dựng mới có được thành quả như ngày hôm nay.

Nhưng anh em máu mủ ruột rà còn có thể giết nhau vì lợi ích huống chi là Trương Thiên Hổ và Liễu Thiết vốn không có máu mủ gì.

Thật nực cười chính là, Trương Thiên Phách hại Liễu Thiết cũng chính bởi vì công lao của Liễu Thiết đóng góp cho Bạch Hổ quá lớn. Lòng tham cùng với sự uy hiếp của nhà họ Tề khiến Trương Thiên Phách quyết định bán đứng Liễu Thiết.

Công cao chấn chủ, sợ bị Liễu Thiết chiếm lấy Bạch Hổ, sợ nhà họ Tề làm khó dễ, mỗi thứ một nửa khiến Trương Thiên Phách quyết định phụ sự tin tưởng, phụ tình nghĩa giữa ông ta và Liễu Thiết.

“Trương Thiên Phách này không cho phép bất cứ kẻ nào dám cùng mình hưởng lợi ích của công ty Bạch Hổ.”

“Nhân viên ở đây kẻ nào kẻ đấy cũng gọi tên kia là Liễu Thiết huấn luyện viên trưởng, trong mắt các anh em khác, uy vọng của Trương Thiên Phách này đã càng ngày càng mất đi!”

“Nếu có một ngày anh ta rời đi tự thành lập công ty khác thì chắc chắn hầu hết các anh em cũng sẽ theo anh ta mà rời đi!”

“Vì cái gì? Tôi mới là người sáng lập của Bạch Hổ, cớ sao Liễu Thiết lại có những thứ đó cơ chứ, vậy nên tôi không thể trơ mắt chứng kiến những thứ vốn là của mình lại bị anh ta đoạt đi hết thảy!”

“Chỉ còn cách làm anh ta biến mất, anh ta biến mất thì tôi mới có thể bảo vệ sự nghiệp của mình, tâm huyết của mình!”

Trương Thiên Phách càng nói lại càng kích động, càng nói giọng càng khàn đi, cuối cùng thì gào lên, điên cuồng gào thét ra tất cả nỗi lòng, cổ họng như bị thiêu đốt cháy bỏng.

Nhưng Thẩm Lãng vĩnh viễn sẽ không đem lòng thương hại của mình cho những kẻ này.

Loại người mà luôn mồm nói tình anh em thế này, nghĩa khí thế kia nhưng bản thân thì lại vì tư lợi mà đâm sau lưng anh em mình. Những kẻ mồm đầy đạo lý nhưng sống không ra gì. Sau cùng, dù bọn họ có nói thế nào đi chăng nữa, lấy cớ này nọ hay sám hối đủ kiểu thì cũng không phủ nhận được việc tay họ đã “dính máu” của người họ gọi là anh em.

Cái mà Trương Thiên Phách gọi là bảo vệ tâm huyết, vì bị tình thế bắt buộc nên mới bất đắc dĩ ra tay hại anh em, đây chẳng qua là vì thỏa mãn sự tham lam, ích kỷ, vì lợi ích cá nhân mà thôi.

“Liễu Thiết là đệ tử của môn phái bọn tôi, trước sự an nguy của anh ấy thì bất luận lý do nào thốt ra từ miệng của mày đều là chó má!”

Hôm nay, anh nhất định phải xử lý tên Trương Thiên Phách này!

Mà Trương Thiên Phách cũng đã biết rõ kết cục của mình sẽ ra sao rồi.

Khí thế của Thẩm Lãng thực sự khiến Trương Thiên Phách quá sợ hãi, thực lực cũng hơn xa mình, quả thực không có bất kì cơ hội phản kháng nào.

Nhưng có một việc anh ta mãi không hiểu.

Hai người Thẩm Lãng và Liễu Thiết rốt cuộc là đệ tử võ quán nào?

Hai người này lại có quan hệ gì? Chỉ là bạn bè thôi sao?

Cho dù chết anh ta cũng muốn chết một cách rõ ràng!

“Việc hãm hại Liễu Thiết, tôi nhận, nhưng tôi thực muốn biết rốt cuộc anh có lai lịch gì?”

Đối với câu hỏi của Trương Thiên Phách, Thẩm Lãng chỉ lạnh lùng mở miệng: “Minh nguyệt xuất Thiên San

Thương mang vân hải gian.”*

(Vừng trăng ra núi Thiên San,

Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi)

Nghe được hai dòng thơ này, trong lòng Trương Thiên Phách kinh hoảng vô cùng, cảm giác rét lạnh chạy dọc sống lưng, lan ra cả người ông ta.

Phái Vân Môn!

Không ngờ lại là Vân Môn!

Môn phái thần bí nhất trong giới võ thuật này!

Những truyền thuyết về phái Vân Môn này người ngoài có thể không biết, nhưng Trương Thiên Phách dù sao cũng là người tập võ nên đương nhiên ông ta ít nhất cũng đã phải từng nghe nói.

Người sáng lập nên phái Vân Môn là Vân Vạn Sơn, là tiền bối của tiền bối trong giới võ thuật.

Trái tim Trương Thiên Phách giờ đây đã tựa tro tàn rồi, hoàn toàn không có chút ý nghĩ phản kháng nào, chỉ dám yên lặng rủ đầu xuống, phó mặc cho Thẩm Lãng tùy ý xử lý.

“Dám phạm vào người của Vân Môn, tất cả đều phải trả giá đắt!”

“Nếu như Liễu Thiết có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ đến lấy mạng chó của nhà ông!”

Rầm!

Thẩm Lãng tung chân ra một cú sút bay Trương Thiên Phách.

Thắt lưng của Trương Thiên Phách gãy rồi!

Hôm nay Trương Thiên Phách đã trở thành một phế nhân.

Ông ta nhìn theo bóng lưng Thẩm Lãng dần khuất xa, Trương Thiên Phách đau đến lặng người, chẳng còn chút cảm giác gì.

Ông ta vô cùng hối hận.

Nếu như sớm biết Liễu Thiết là đệ tử của phái Vân Môn thì Trương Thiên Phách nào dám ra tay độc ác như vậy.

Giờ chịu kết cục như vậy thật sự là báo ứng đến quá sớm!

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trương Thiên Phách sẽ chôn chặt toàn bộ xuống đáy lòng, sống để dạ chết mang theo, nhất định không dám nói với bất kì người nào.

Từ nay về sau, công ty vệ sĩ Bạch Hổ chỉ còn lại cái tên, danh còn mà thực vong.

Qua một lúc, Thẩm Lãng về đến cửa tập đoàn Phi Vũ, bảo Lương Trí Nghĩa làm một việc.

Trong một tháng, nhất định phải tìm thấy Liễu Thiết.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Nếu như Liễu Thiết chết rồi thì san bằng nhà họ Tề!

Giao phó mọi chuyện xong cho Lương Trí Nghĩa, Thẩm Lãng lại ngồi một mình trên ghế salon trong văn phòng.

Thư ký pha cho anh một ly trà rất thơm nhưng tiếc là anh chẳng có tâm trạng để thưởng thức.

Giữa anh và nhà họ Tề, thù cũ lại thêm hận mới, mâu thuẫn này trồng lên mâu thuẫn khác, càng ngày càng trở nên gay gắt.

Chắc hẳn, vào một tương lai không xa, thành phố này sẽ nổ ra một cuộc tranh đấu tàn khốc, gió tanh mưa máu sẽ nổi lên, cả hai bên sẽ làm một cái kết viên mãn cho tất cả những mâu thuẫn này, và trong cái kết đó chỉ còn một bên còn tồn tại.

“Thật tệ mà, không lo thật tốt được cho Liễu Thiết, thế này thì biết nói thế nào với tam sư huynh đây…”

Trên người Liễu Thiết trúng bảy đao, sợ là lành ít dữ nhiều, Thẩm Lãng vô cùng lo lắng cho anh ta.

Nhưng ít ra còn may chưa bị phía nhà họ Tề tóm được, bằng không Liễu Thiết nhất định sẽ bị bên đó tra tấn rất thảm.

Vì chuyện của Liễu Thiết mà Thẩm Lãng vô cùng lo lắng, không có tâm tư đi làm chuyện gì khác.

Anh cứ ngồi vậy, một mình uống rượu cả đêm, uống đến say mèm, uống đến ngủ gục, mãi đến tận buổi chiều ngày hôm nay mới tỉnh lại.

Anh ngủ mà quên luôn chuyện sắp xếp công việc cho Lâm Manh Manh.

Lúc này Lâm Manh Manh đang ở gặp gỡ mấy người bạn ở ký túc xá, còn một tiếng nữa.

Lâm Manh Manh nhàm chán nằm trên giường chơi điện thoại.

Lúc trước, chị họ của cô, Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đã gọi cho Thẩm Lãng rất nhiều cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy cả, điều này khiến cho Lâm Manh Manh vô cùng tức giận.

Đã vậy, khi mấy người chị em tụ tập, Chúc Dương Dương lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Manh Manh, chuyện lớn như vậy mà không nói với chị em gì cả, nói cho chị em biết đi, cậu định vào công ty, tập đoàn nào? Mọi người cùng biết để còn tổ chức ăn mừng chứ”

Ăn mừng con khỉ gió, Chúc Dương Dương chắc chắn là vì chuyện tối qua mà cắn không nhả.

Chúc Dương Dương vừa nói xong thì hai cô bạn khác trong ký túc xá cũng nhao nhao tiến đến hỏi về vấn đề này.

“Manh Manh, rốt cục cậu định tiến vào công ty, tập đoàn nào ở thành phố này vậy?”

“Nhanh khai ra mau!”

Mà Lâm Manh Manh giờ phút này tủi thân muốn khóc.

“Chị à, đều tại bạn trai của chị đó, đều tại anh ta khoác lác đủ điều, gió sắp bị chém thành bão luôn. Em cũng đâu muốn trở nên bị động như vậy, giờ tên đó điện thoại cũng không thèm nghe, đây là muốn cho em xấu hổ trước mặt bạn bè sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play