Thẩm Lãng đứng trong sự chú ý của mọi người, quắc mắt lạnh lùng nhìn.

Loài người ngu xuẩn.

Cao thủ đang lưu lạc, kẻ tiểu nhân lại ở trong cung điện!

"Nếu như tôi nói tôi không cố ý xé, cô có tin không?"

Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi lại.

"Xem camera theo dõi liền biết thôi!"

Kết hợp với việc lần trước ở nhà hàng Minh Nguyệt, lúc Thẩm Lãng đánh Vương Tử Văn, Lý Thư Yểu đã không còn chút niềm tin nào đối với Thẩm Lãng.

Cô ta cho rằng, đàn ông phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, lịch sự như Vương Tử Văn, còn sử dụng vũ lực là hành động man rợ.

Thật ra, Thẩm Lãng cũng không ủng hộ bạo lực, chỉ là đối với phần tử cặn bã giả lịch sự, thì không cần phải nương tay.

"Vì sao tôi phải xem camera giám sát với cô? Thời gian của tôi chẳng lẽ không quý giá sao?"

Đôi mắt của Thẩm Lãng nghiêm lại, lạnh lùng đáp.

"Anh, chột dạ." Lý Thư Yểu thở dài thất vọng.

"Tôi thế nào, có liên quan gì tới cô? Nếu là tôi làm, tôi sẽ thừa nhận, điều tôi không làm, vì sao phải lãng phí thời gian với cô chứ!" Thẩm Lãng nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Không cần phải chứng minh sự trong sạch của mình, Lý Thư Yểu đối xử với anh thế nào anh cảm thấy chả sao cả, anh không quan tâm, bởi vì trong mắt anh Lý Thư Yểu chỉ là một người xa lạ.

Người phụ nữ có tài nhất ở Vân Thành thì thế nào, việc gì phải quan tâm tới ánh mắt cô ta thế nào, cần gì phải chứng minh sự trong sạch của mình với cô ta.

Thế gian có hàng nghìn kẻ ngu dốt, một người tàn nhẫn như anh làm việc, dựa vào cái gì mà phải được mọi người tán thành mới được chứ!

Thẩm Lãng cất bước rời đi.

Cuộc họp của nhà họ Lý hàng năm, đã gần tới rồi.

Đến lúc đó, sẽ có một kết cục thôi.

"Cậu Thẩm, xin dừng bước."

Bỗng nhiên, Thôi Thiên Thành xuất hiện, gọi Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng hơi cau mày, vừa quay người phát hiện là giáo sư Thôi.

"Cậu Thẩm, vừa rồi tôi tới phòng làm việc của cậu, nhưng không tìm thấy cậu, không ngờ cậu lại ở đây, hội nghị triển lãm Lan Đình cậu có muốn tham gia không? Tôi chừa ghế lại cho cậu."

Giáo sư Thôi nói thẳng trước mặt những sinh viên đang vây xem, ông ấy cũng không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra ở đây.

Thẩm Lãng còn chưa trả lời, Lý Thư Yểu đã nhíu đôi mày thanh tú như tranh vẽ hỏi: "Giáo sư Thôi, hội nghị triển lãm Lan Đình ai cũng có thể tham gia sao?"

"Đương nhiên không rồi, có giới hạn tư cách tham gia, người không hiểu thư pháp, đi cũng chẳng có ý nghĩa gì." Giáo sư Thôi trả lời.

"Vậy tại sao Thẩm Lãng lại có thể tham gia?" Lý Thư Yểu cảm thấy nghi ngờ.

Đối mặt với câu hỏi của Lý Thư Yểu, giáo sư Thôi cười nói: "Bạn học Lý Thư Yểu à, cái này rất rõ mà, triển lãm tranh đối với các cô cậu đều là một ngưỡng cửa, nếu cậu Thẩm là người thường, sao tôi có thể chừa một ghế cho cậu ấy."

"Giáo sư Thôi, em không tin, em luôn kính trọng giáo viên và ngôi trường này, hi vọng thầy đừng nói dối." Lý Thư Yểu lắc đầu, tỏ vẻ không tin.

Thôi Thiên Thành lắc đầu cười nói: "Tôi nói thật mà, cái ghế này cũng không phải do tôi quyết định, là do trưởng hiệp hội tỉnh đặc biệt cân nhắc, mời cậu Thẩm tham gia hội nghị triển lãm Lan Đình, chỉ là tôi hiểu con người của cậu Thẩm, con người cậu ấy khá khiêm tốn, tôi mới không nói là do trưởng hiệp hội tỉnh cố ý mời."

Lời này vừa nói ra, trên mặt những sinh viên trước đó châm biếm Thẩm Lãng, đều nóng hừng hực.

Lúc Lý Thư Yểu nghe nói thế, cũng thấy ngờ vực cùng khó tin.

"Giáo sư Thôi, những lời thầy nói, đều là thật sao?"

Thật ra, Lý Thư Yểu còn có lời chưa nói ra.

Cô ta đoán là vì quan hệ giữa Thẩm Lãng và giáo sư Thôi rất tốt. Vì vậy giáo sư Thôi mới giúp Thẩm Lãng lấy lại mặt mũi.

Nhưng lời này cô ta biết không thể hỏi trực tiếp.

Ở trong mắt cô ta, Thẩm Lãng sao có thể được những người đứng đầu của hiệp hội Tỉnh Thư mời chứ, cho dù có mời cũng là mời Vương Tử Văn mới đúng, ba ngày sau là cuộc họp hằng năm của nhà họ Lý, mời hội trưởng tới hỏi liền biết.

"Loại chuyện này, sao tôi có thể nói giỡn chứ, nếu không sao tôi tiếp tục lăn lộn ở hiệp hội thư pháp tỉnh được." Giáo sư Thôi cực kỳ khẳng định nói: "Bạn học Lý Thư Yểu, thư pháp và hội họa cùng một nguồn gốc, nếu như em có vấn đề gì cũng có thể nhờ cậu Thẩm chỉ bảo."

"Em, nhờ anh ta, chỉ bảo?" Lý Thư Yểu nói ngắt quãng, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Sau đó, cô ta liền nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần, Vương Tử Văn cũng biết thư pháp, hơn nữa còn ưu tú hơn Thẩm Lãng."

"Bạn học Lý Thư Yểu, những lời này, tôi nghĩ sau khi em cân nhắc kĩ hơn hãy nói ra, bây giờ em vẫn chưa hiểu cậu Thẩm đâu."

“Ban đầu Thẩm Lãng không gia nhập hiệp hội thư pháp tỉnh là vì liên quan tới hồ sơ, mới để cho Vương Tử Văn được lợi, nếu không em thật sự cho rằng với trình độ của Vương Tử Văn, không có tác phẩm tiêu biểu, có thể được tuyển vào trước ba mươi tuổi sao?”

Trên đây mới là những gì mà Thôi Thiên Thành muốn nói.

Thôi Thiên Thành cũng không nói trình độ của Vương Tử Văn kém Thẩm Lãng quá nhiều.

Dù sao Vương Tử Văn có dòng họ lớn chống lưng, và hôm nay lại có tên trong danh sách cựu sinh viên nổi tiếng của trường, khi đánh giá Vương Tử Văn cần có sự cân đo đong đếm.

"Em thật sự không hiểu anh ta, em.... Quên đi, đã không còn quan trọng."

Lý Thư Yểu muốn nói lại thôi, quyết định không làm xấu mặt Thẩm Lãng trước mặt mọi người, để lại cho cậu ta một đường sống, sau này sẽ nói chuyện riêng với Thẩm Lãng.

Cô ta thật lòng hi vọng Thẩm Lãng có thể đi trên con đường đúng đắn, chỉ cần Thẩm Lãng tình nguyện thay đổi, cô ta sẽ đồng ý giới thiệu bạn gái cho Thẩm Lãng.

"Thẩm Lãng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh." Lý Thư Yểu nghiêm túc nói.

"Giữa chúng ta, không có gì để nói cả, cuộc họp hằng năm của nhà họ Lý, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

"Anh qua đây với tôi, tôi giúp anh cải tà quy chính."

Nói xong, Lý Thư Yểu kéo Thẩm Lãng đi tới quán cà phê trong khuôn viên trường.

Bị một cô gái lôi đi, cũng không thể động tay động chân với cô được, anh đành phải đi theo cô tới quán cà phê.

Sau khi dừng lại, Thẩm Lãng dứt khoát hất tay Lý Thư Yểu ra.

Dám hất tay của người phụ nữ có tài nhất Vân Thành, Thẩm Lãng đúng là người đầu tiên trong thành phố, đến cả Vương Tử Văn cũng không dám.

Cũng không phải Thẩm Lãng làm ra vẻ, mà đối với một cô gái coi thường anh như vậy, cho dù cô gái này có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài hoa nho nhã, anh cũng sẽ không vứt bỏ lòng tự trọng của mình!

"Có chuyện gì, cô nói nhanh lên, tôi còn có việc." Thẩm Lãng nói thẳng.

Đôi mắt Lý Thư Yểu mở to, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.

"Được, vậy tôi nói đây, trước đây tôi nghĩ anh chỉ là hơi thô lỗ, nhưng cũng không quá ghét anh, nhưng gần đây anh làm cho tôi quá thất vọng rồi, ngày hôm trước đánh Vương Tử Văn, vừa rồi còn đập kính, xé giấy báo tin vui của Vương Tử Văn, đây không phải hành động một người quân tử nên làm."

"Mấy anh là người tập võ, cũng hiểu được đạo lý người quân tử, tôi tin sư phụ Vân cũng thường dạy anh, nhưng vì sao anh lại ngang ngược quá đáng như vậy?"

"Quân tử không làm xằng bậy, đã ra tay tất có đạo lý." Thẩm Lãng lạnh lùng đáp lại: "Kẻ tiểu nhân gian tà, tôi đánh thì có sao chứ!"

Nghe xong câu giải thích này của Thẩm Lãng, Lý Thư Yểu hơi sững sờ, ngây ra một lúc, sau đó nói: "Chỉ cần anh có thể sửa đổi, tôi sẽ bỏ tiền cho anh ra nước ngoài học chuyên sâu, còn có thể giúp anh tìm bạn gái, điều kiện tiên quyết là anh phải thay da đổi thịt, trở thành một người tốt, là một người đoan chính như Vương Tử Văn."

"Không cần, cuộc họp hằng năm của nhà họ Lý, sẽ thấy kết quả." Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Tôi với cô tuy có đính hôn, nhưng cũng chẳng bằng bèo nước gặp nhau, nếu thấy không vừa mắt nhau, cần gì phải để ý tôi là người thế nào chứ?"

"Sao anh lại cứng đầu như vậy, tôi đang giúp anh đi con đường đúng đắn đấy!" Lý Thư Yểu tức giận nói.

"Không cần, tôi có đạo lý của tôi."

"Anh chắc chắn sẽ hối hận!"

Đúng lúc này, Tống Từ mặc váy ngắn, chạy chậm lại đây.

"Thư Yểu, tớ tìm cậu một lúc rồi đấy, thì ra cậu ở đây, sáng nay hai chúng ta đều không có lớp, đi dạo phố thôi."

Tống Từ và Lý Thư Yểu là chị em tốt, tuy quan hệ giữa hai nhà không thể hòa thuận, nhưng giữa hai người chưa từng xuất hiện ngăn cách.

Tống Từ rất nhanh đã nhìn thấy Thẩm Lãng, trong nháy mắt có chút chua xót.

"Anh ấy, sao lại ở đây?" Tống Từ cắn môi hỏi nhỏ: "Thư Yểu, nghe nói nhà họ Lý của cậu hủy hôn với anh ấy à."

"Sắp rồi, cuộc họp hằng năm sẽ thông báo." Lý Thư Yểu trả lời.

"À, vậy sao." Tống Từ cũng không biết mình bị làm sao, dường như rất để ý chuyện này, nghe xong đáp án, không hiểu tại sao cô thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

"Nhanh đi thôi Thư Yểu, gần đây có một cái váy mới được đưa ra thị trường đấy." Tống Từ vui vẻ nói.

Nhưng lúc này Thẩm Lãng lại ngăn không cho hai người đi.

"Không thể đi."

"Thẩm Lãng anh xong chưa vậy? Nếu anh đã không muốn thay đổi, vậy cũng đừng quấy rầy cuộc sống của tôi!" Lý Thư Yểu thở hổn hển nói.

"Nếu cô muốn đi chịu chết thì được, nhưng không nên kéo cô ấy theo."

Thẩm Lãng nói với Lý Thư Yểu, sau đó chỉ Tống Từ.

"Anh đang nói cái gì vậy? Quả thực rất chướng tai!" Lý Thư Yểu tức giận.

"Tôi quan sát ấn đường của cô có màu đen, hơn nữa trên mặt có sát khí, hôm nay cô có họa đổ máu!" Thẩm Lãng nói một câu.

Lý Thư Yểu lại cho rằng Thẩm Lãng đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô ta.

"Nói bậy! Tránh ra!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play