Tống Tri Viễn phát hiện, Thẩm Lãng càng ngày càng thần bí, giờ đến cả ông cũng không thể hiểu được.
Có điều, việc này đối với ông lại là một tin tốt.
Thực lực của Thẩm Lãng càng tốt, càng chứng minh mắt nhìn của cậu ta độc đáo.
Nếu thực sự có tình cảm với cháu gái của ông thì nhà họ Tống chắc chắn sẽ có thêm một nhân tài.
Đáng tiếc đứa cháu gái này lại quá kiêu ngạo, còn nhiều lần xúc phạm Thẩm Lãng, phải nghĩ cách tạo thêm cơ hội mới được!
Tống Tri Viễn thầm nghĩ.
"Không được, ông không thể để thằng nhãi Đỗ Thiên Minh yên được, dám lừa lão già này thì nó phải trả giá!"
Tống Tri Viễn chậm rãi đứng lên, mặt lạnh như băng.
"Tiểu Thẩm, cơm ăn cũng no rồi, cháu với Tiểu Từ đi dạo phố một chút, ông đi tìm Đỗ Thiên Minh tính sổ!"
Thấy vậy, Thẩm Lãng liền khuyên nhủ: "Ông Tống, hay là để mai hẵng đi."
"Không sao, cửa hàng đồ cổ của Đỗ Thiên Minh và ông đều ở trên con phố này, giờ ông đi tìm nó tính sổ!"
Nói xong, Tống Tri Viễn định quay người rời đi.
Tống Tri Viễn thực sự muốn đi tìm Đỗ Thiên Minh trả thù, nhưng cũng là để tạo cơ hội cho Thẩm Lãng và Tống Từ.
Lão già tồi tệ này nghĩ rằng, người trẻ mà qua lại với nhau nhiều là có thể nảy sinh tình cảm, không đánh không quen, từ từ rồi sẽ có cảm tình.
Để có thể lôi kéo được Thẩm Lãng, Tống Tri Viễn phải dốc hết tâm cơ.
Sau khi Tống Tri Viễn rời đi, Thẩm Lãng thờ ơ liếc Tống Từ một cái.
Cô gái này nhìn khá xinh đẹp, đáng yêu như một viên ngọc, cỡ ngực so với người cùng tuổi cũng lớn hơn, đôi chân hoàn mỹ vừa dài vừa thẳng, nhược điểm duy nhất là quá kiêu ngạo.
Thẩm Lãng cũng vô cùng ngạo mạn, anh không để tâm đến cái gì mà cháu gái nhà họ Tống, đến cả nữ hoàng của giới thương gia Mộc Hồng Diệp cũng phải làm ấm giường cho anh, đối với Mộc Hồng Diệp thì Tống Từ cùng lắm chỉ bằng người hầu của cô ấy.
"Đi thôi."
Thẩm Lãng khẽ đảo mắt rồi đứng dậy khỏi ghế.
Tống Từ đi theo anh, hai người duy trì khoảng cách một mét.
Đến bây giờ, Tống Từ vẫn nghi ngờ về y thuật của Thẩm Lãng, nhưng đối với năng lực giám định đồ cổ của anh thì lại càng tò mò.
Bước trên phố, Tống Từ luôn đi cách Thẩm Lãng khoảng một mét, dường như khinh thường không muốn đứng cạnh anh.
Con phố này tên là Bình An, là dãy phố dài nhất, nhộn nhịp nhất thành phố Bình An.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, là khu thương mại có tiếng nhất thành phố.
Thẩm Lãng không lạ gì con phố này nữa, chỉ là bốn năm nay do che giấu thân phận mà không có tiền để lãng phí ở nơi này.
Cô con gái kiêu ngạo nhà họ Tống đi cả chặng đường không nói câu nào, mặt ngước lên không thèm nói chuyện.
Có điều, Thẩm Lãng cũng lười bắt chuyện với cô ta.
Có lẽ đa số đàn ông ở bên Tống Từ đều như con chó nịnh nọt chủ, nhưng Thẩm Lãng lại là một con sói.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân.
Muốn Thẩm Lãng làm chó ư, không có cửa!
Bốn năm trước đều là phụ nữ bỏ tiền ra, không kể là xinh đẹp thế nào, có thân phận gì, anh vẫn là một món hàng béo bở.
"Ê, cái người này, sao không nói chuyện?" Tống Từ bĩu môi thể hiện sự không vừa lòng.
"Thái độ của cô không tốt, tôi không thích nói chuyện với cô." Thẩm Lãng trả lời thẳng thừng.
Điều này khiến Tống Từ cực kì tức giận nhưng lại cảm thấy anh không giống những người đàn ông khác.
Trước khi nghỉ hè, ở khuôn viên của trường, Tống Từ đi đâu cũng được chào đón như ngôi sao, đám chó nịnh bợ cũng luôn theo chân, từ cửa Nam của trường đến cửa Bắc.
Đại học Tỉnh Thành là trường lớn nhất toàn tỉnh, có thể thấy đám chó nịnh bợ cũng nhiều như thế nào.
"Tôi có một câu hỏi, đối với đồ cổ hình như anh rất có hiểu biết, anh vào ngành bao nhiêu năm rồi?" Tống Từ điều chỉnh lại giọng điệu, không còn cao ngạo như trước.
"Tôi chưa từng vào ngành này." Thẩm Lãng không dựa vào kinh doanh đồ cổ để kiếm cơm, đồ cổ đối với anh chỉ là vật trang trí nghệ thuật dùng để ngắm nhìn thưởng thức.
"Không ở trong ngành? Sao có thể như vậy được, tôi thấy trình độ của anh còn hơn tôi!"
"Chuyện này rất bình thường, tôi chỉ chơi đồ cổ khá nhiều thôi, không có chuyện làm ăn ở ngành này."
Học trò của Thôi Lão Quỷ ai cũng đều không bì được với Tống Tri Viễn, càng huống hồ trình độ giám định của Thẩm Lãng còn vượt cả Thôi Lão Quỷ.
Tống Từ cau chặt lông màu.
Chỉ là chơi hơi nhiều thôi sao? Lời này nói ra thật điên dồ, chẳng lẽ nhà anh ở Cố Cung?
Câu trả lời của anh thật điên dồ, nhưng khí chất toát là từ anh lại khiến người ta không thể ghét nổi, dường như điều này là thật.
Trái tim Tống Từ lúc này đang đập loạn nhịp.
Được ông nội đào tạo bao nhiêu năm, tự cho mình là người trẻ tuổi sành sỏi nhất trong giới đồ cổ nhưng giờ cô lại nghi ngờ về bản thân mình.
"Những gì ông tôi nói về thuật điểm huyệt là thật ư?" Tống Từ đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên."
"Tôi không tin."
"Không tin có thể thử."
"Thử thế nào?"
"Tôi điểm cô một huyệt, cô sẽ lập tức ngoan ngoãn ngã vào lòng tôi, còn một lòng một dạ với tôi, hư hỏng gọi 'anh hai'." Thẩm Lãng cười nhạt.
"Đồ vô lại! Hạ lưu!" Trong phút chốc mặt cô ta đỏ ửng lên.
"Cô xem, mỗi lần tôi nói thật thì cô không tin, cái này không thể trách tôi được."
Thẩm Lãng quả nhiên chỉ dùng một chiêu là có thể trêu chọc con gái nhà họ Tống.
Cô gái cao ngạo này ở chỗ của anh cũng chỉ là một đứa nhóc thôi.
Sau đó, Thẩm Lãng bước đi nhanh hơn, Tống Từ cũng chủ động đi theo, còn hét lên đợi cô.
Phố Bình An, không hổ là con phố phồn hoa nhất thành phố Bình An, rất lớn rất dài, gần như kéo dài gần hết phía Đông thành phố.
Tống Từ tuy mới tới phố Bình An chưa lâu nhưng đối với những nơi có thể ăn ngon chơi vui trên dãy phố thì lại cực kì quen thuộc.
Từ nhỏ sống ở tỉnh, ăn sung mặc sướng, được sự yêu chiều của người nhà họ Tống, tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Nếu thành phố Bình An không có con phố nhộn nhịp này thì cô thật sự không quen.
Hai người đi tới tòa nhà Xuân Phong.
Đây không phải một nơi quá xa hoa nhưng là quán trà nổi tiếng nhất phố Bình An.
Cà phê có thể ngửi ra hơi hướng phương Tây, nhưng thức uống cao cấp thực sự phải nói tới trà.
"Thương hiệu trăm năm tuổi, là bạn của ông tôi mở, trước đây đã đưa tôi đến vài lần, cảm giác không tồi."
Tống Từ đi tới chiếc ghế gỗ hoa lê vàng, ngời ngời khí chất của quý cô nhà giàu.
Tiếp theo, cô phất tay một cái liền có một nữ phục vụ ăn mặc chỉn chu khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng tới pha trà.
Làm theo trình tự vô cùng tỉ mỉ.
Thẩm Lãng có thể cảm nhận được đẳng cấp hơn hẳn của Tống Từ.
Cháu gái của cây đại thụ giới thương nhân của tỉnh, tuy lời nói cử chỉ không được tế nhị nhưng sự cao ngạo đã ngấm vào sâu bên trong, khó có thể xóa bỏ.
"Anh phải thưởng thức thật cẩn thận, trà này lấy từ cây trà cổ trăm năm ở Điền Nam, cách mặt nước biển khá cao, thu hoạch cũng rất khó, sản lượng mỗi năm rất ít, công nghệ chế biến lại càng phức tạp, quán trà này phải nể mặt nhà họ Tống tôi mới được nhiều đãi ngộ, hôm nay xem như anh may mắn, đúng lúc tôi muốn uống trà, cho anh hưởng thụ ké."
Trà cổ Điền Nam này còn đắt hơn cả vàng, tòa nhà Xuân Phong chỉ dùng loại trà này đãi khách quý, mỗi năm cũng không đến 10 lần.
"Nói nhiều như vậy, thực ra chính là trà Phổ Nhỉ." Thẩm Lãng thờ ơ nói."
"Đây không phải trà thường đâu, là trà Phổ Nhỉ hàng cực phẩm, không những là thương hiệu của quán trà này mà nó cũng là loại trà đạt tiêu chuẩn cao nhất trong gia đình tôi, mỗi năm nhà họ Tống đều cho chuyên gia lên đó hái."
"Không phải chứ?"
"Sao, ngạc nhiên lắm sao."
"Ồ, không có gì."
"Tôi biết, trong mắt người bình thường các anh, có lẽ đây là chuyện khó tưởng tượng nhưng ở nhà họ Tống thì nó không là gì, tôi đã quen rồi, anh đừng ngại, không cần anh trả tiền đâu."
Cô gái Tống Từ này vậy mà rất hào phóng, chỉ không sửa được cái thái độ thượng đẳng thôi.
Thực ra, trà Long Nha mà nhà họ Thẩm thường uống mới loại trà thượng hạng trong các loại trà.
Nơi trồng là ở núi tiên trong truyền thuyết, những cây trà cổ trên đó ít nhất cũng hơn ba trăm năm tuổi trở lên.
Thẩm Lãng vốn tưởng rằng nhà họ Tống dù gì cũng là danh gia vọng tộc ở tỉnh, không ngờ so với nhà họ Thẩm còn kém xa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT