Vốn dĩ hẹn gặp nhau ở nhà hàng Minh Nguyệt, nhưng mà Thẩm Lãng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, Lương Trí Nghĩa hỏi quầy lễ tân mới phát hiện Thẩm Lãng có khả năng ở phòng bao này.

Quả nhiên, Lương Trí Nghĩa gặp Thẩm Lãng ở đây.

Anh ta đang định đưa tờ giấy kiểm điểm mười nghìn chữ cho Thẩm Lãng, sau đó bày ra bộ dáng ăn năn hối lỗi thì nhận ra trong phòng này còn có những người khác.

Cậu chủ và cô chủ nhà họ Tống, huấn luyện viên trưởng của công ty bảo vệ Bạch Hổ, và một thanh niên lạ mặt.

Lương Trí Nghĩa biết sẽ rất bất tiện khi tiến hành kiểm điểm trong hoàn cảnh này, bì ghế anh ta nhanh chóng cất giấy kiểm điểm đi.

“Tổng giám đốc Lương, đúng là khách quý hiếm gặp, mời ngồi.”

Tống Nghiễn nhìn thấy đồng bạn hợp tác xuất hiện thì lập tức nở nụ cười.

Lương Trí Viễn nhẹ nhàng gật đầu với Tống Nghiễn, sau đó đi thẳng về phía Thẩm Lãng.

“Thẩm Lãng, mau tránh ra! Tổng giám đốc Lương tìm tôi bàn chuyện quan trọng!”

Tống Nghiễn dùng giọng điệu mệnh lệnh quát Thẩm Lãng.

Anh ta cho rằng Lương Trí Nghĩa đột nhiên xuất hiện ở đây là vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, rất có thể liên quan đến vấn đề hợp tác, nếu không thì tại sao anh ta không thèm gọi điện nói trước một tiếng đã đến đây.

Hơn nữa, anh ta rất khó chịu khi nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Thẩm Lãng, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng không có thân thiện gì.

Nhưng mà, người Lương Trí Nghĩa muốn tìm lại không là Tống Nghiễn, mà là Thẩm Lãng.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.” Lương Trí Nghĩa nhìn Thẩm Lãng nói.

Lương Trí Nghĩa biết là Thẩm Lãng không muốn bại lộ thân phận, cho nên anh ta xưng hô dùng xưng hô người phụ trách dự án nhật dụng Mỹ Mỹ để gọi Thẩm Lãng.

Tống Nghiễn nhìn thấy Lương Trí Nghĩa không thèm nói chuyện với cậu chủ nhà họ Tống là anh ta đây mà lại đi nói chuyện với Thẩm Lãng, vẻ mặt lập tức đen lại.

“Tổng giám đốc Lương, nếu có chuyện gì anh cứ bàn bạc với tôi đi, Thẩm Lãng không thể làm chủ được.”

Vẻ mặt Tống Nghiễn có chút khó coi, trong lòng anh ta cầu mong Lương Trí Nghĩa phạm sai lầm, tuy rằng hiện tại Thẩm Lãng đang phụ trách nhật dụng Mỹ Mỹ, nhưng đây chỉ là một hạng mục nhỏ, chẳng nhẽ đường đường là cậu chủ nhà họ Tống lại không bằng một tên quản lý của một hạng mục nhỏ sao?

Nhưng mà câu trả lời của Lương Trí Nghĩa lại khiến Tống Nghiễn kinh ngạc thêm một lần nữa.

“Cậu Tống, tôi không tìm anh, tôi tìm tổng giám đốc Thẩm.”

Lương Trí Nghĩa nói thẳng.

“Anh, anh chắc chắn?” Tống Nghiễn không thể tin được.

Đối với câu hỏi này, Lương Trí Nghĩa chỉ cười cười, không trả lời.

“Mọi người, tổng giám đốc Lương có việc muốn bàn với tôi, tôi xin đi trước.”

“Tiểu sư công, gần đây tôi vẫn luôn ở tỉnh thành, ngày sau lại tới thăm tiểu sư công.” Trịnh Vân Kiệt tiên lên, cung kính nói với Thẩm Lãng.

Xem ra, Trịnh Vân Kiệt quyết tâm muốn gia nhập môn phái. Hà Giang Hầu Phủ cho anh ta cuộc đời giàu sang không lo cơm áo gạo tiền, không cần bon chen với xã hội, bởi vậy giờ đây võ thuật đã trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của anh.

“Được, có duyên gặp mại.”

Thẩm Lãng nói xong liền rời khỏi phòng bao với Lương Trí Nghĩa.

Cảnh tượng này khiến Tống Nghiễn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Con mẹ nó rốt cuộc cái tên Lương Trí Nghĩa này bị sao vậy? Anh ta cố ý không cho mình mặt mũi? Cái tên Thẩm Lãng này quá giỏi về luồn cúi, mấy năm nay mình bay nhảy ở nước ngoài căn bản là chả tích lũy được cái gì, mình không quen thuộc với các mối quan hệ ở trong nước, về phương diện đối nhân xử thế, quả thật là mình kém Thẩm Lãng, bây giờ lời nói của tên Thẩm Lãng có chút lấn át lời nói của chủ nhà rồi.” - Trong lòng Tống Nghiễn âm thầm phân tích.

Thật ra, anh ta có rất nhiều chỗ thua kém Thẩm Lãng.

Anh ta quá ngây thơ, anh ta thật sự cho rằng Lương Trí Nghĩa và Thẩm Lãng thân thiết là vì Thẩm Lãng giỏi đối ngoại sao?

Tất nhiên là không phải!

Người ta là quan hệ chủ tớ!

Nói đúng ra, mặt mũi của Tống Nghiễn tuổi tôm gì so với Thẩm Lãng, giữa hai người có một khoảng cách vô cùng lớn.

Tống Từ nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Lãng, trong mắt ẩn dấu tâm sự.

“Em trai, lời hứa trước khi thi đấu còn tính không?” Tống Từ đột nhiên hỏi.

“Từ, chị đừng lo, em sẽ không tùy tiện giao chị cho người khác đâu, em không thể đem chị gái mình đẩy vào hang cọp được.” Tống Nghiễn an ủi.

“Nhưng mà, em cũng cậu Trịnh đều hoàn toàn thua, trước đây em rất giữ lời hứa, lần này vì sao lại đổi ý?” Tống Từ lại nói, có chút thất vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của chị gái, Tống Nghiễn cũng không có suy nghĩ nhiều, anh ta xua tay nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa, cho dù có phải thất hứa thì em cũng sẽ không gả chị cho người này, em không thể đánh cược hạnh phúc của chị, cho dù có phá vỡ lời hứa cũng không có gì đáng trách.”

Nói tới đây, Tống Nghiễn đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói: “Theo lý thì tên kia thắng, chắc chắn anh ta vô cùng đắc ý, tại sao lại không nói câu gì đã bỏ đi? Rốt cuộc trong lòng anh ta tính toán cái gì? Đây không phải kết quả anh ta ngày đêm mong chờ sao?”

Tống Nghiễn thực sự rất yêu thương chị gái của mình, nhưng mà lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển vậy, những suy nghĩ phức tạp trong lòng Tống Từ, cho dù Tống Nghiễn là em trai cũng không thể hiểu rõ được

Lúc này, Thẩm Lãng và Tống Trí Viễn đã đi vào thang máy đi lên tầng bảy.

Lương Trí Nghĩa đặt sẵn phòng bao.

Muốn làm kiểm điểm, tất nhiên phải chọn lời yên tĩnh vắng vẻ.

Vừa bước ra khỏi thang máy, trên hành lang, không ngờ bọn họ lại gặp được Vương Tử Văn cùng Lý Thư Yểu.

Hôm nay bọn họ mới gặp nhau ở Khu Nhà Thế Kỷ Hào Đình, giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, không ngờ đến nhà hàng Minh Nguyệt cũng gặp phải bọn họ.

Muốn yên tĩnh một chút mà cũng không được.

Một ngày mà gặp mặt nhau những hai lần, vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, không thèm dừng lại chào hỏi mà đi thẳng về phía phòng bao.

Đúng lúc này, anh bị Vương Tử Văn gọi lại.

“Anh Thẩm, lúc trước ở Khu Nhà Thế Kỷ Hào Đình xảy ra hiểu lầm, tôi xin lỗi anh.”

Vẻ mặt Vương Tử Văn áy náy nói với Thẩm Lãng.

Nhìn cảnh này, vẻ mặt Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng như cũ, không thèm quan tâm đến Vương Từ Văn.

Hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng chẳng có quan hệ gì, Thẩm Lãng không muốn dây dưa nhiều với Vương Tử Văn, bởi vì người này bụng dạ khó lường, nhìn thì khiêm tốn luôn luôn suy nghĩ chó người khác, nhưng thật ra tất cả đều là dối trá.

Đối với loại người lại, Thẩm Lãng khinh thường không muốn qua lại.

Thấy Thẩm Lãng không trả lời,Vương Tử Văn vẫn tiếp tục dùng giọng điệu áy náy nói chuyện: “Hy vọng hai bên chúng ta đừng để chuyện này ở trong lòng, để tránh việc tổn thương hòa khí chả chúng ta, lễ đính hôn của tôi với Thư Yểu sẽ tổ chức ở đây vào thứ bảy tuần sau, đến lúc đó anh Thẩm nhất định phải đến uống rượu mùng nha."

Hiện tại, Vương Tử Văn và Lý Thư Yểu đến Nhà Hàng Minh Nguyệt là để đặt trước tiệc rượu, bọn họ bao cả tầng bảy của nhà hàng Minh Nguyệt, ngụ ý bảy ngôi sao tỏa sáng, đến lúc đó sẽ được vẻ vang.

Tuy rằng Vương Tử Văn đang đeo nợ đầy người, nhưng anh ta biết rằng lễ đính hôn không thể keo kiệt, bằng không thì làm sao gạo nấu thành cơm được.

Nhưng mà Vương Tử Văn muốn tổ chức thành công lễ đính hôn, nhất định phải qua được buổi họp mặt hàng năm của nhà họ Lý, hiện tại bởi vì nhà họ Vương không chịu chủ động chia tiền bồi thường ba nghìn bốn trăm tỷ cho nhà họ Lý, dẫn đến quan hệ giữa hai nhà xuất hiện vấn đề.

Bởi vậy, Vương Tử Văn phải biểu hiện thật tốt ở buổi họp mặt hàng năm của nhà họ Lý, khiến cho mọi người ở nhà họ Lý hài lòng thì mới có thể tổ chức lễ đính hôn.

Nói đến đây, con mẹ nó người này quả thật quá âm hiểm.

Vốn dĩ người có hôn ước với Lý Thư Yểu là Thẩm Lãng, hiện tại Vương Tử Văn nói như vậy, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt Thẩm Lãng, cho dù Thẩm Lãng chướng mắt Lý Thư Yểu, nhưng đây là vấn để nguyên tắc.

Hôn ước của Thẩm Lãng với Lý Thư Yểu còn chưa giải trừ, Vương Tử Văn đã mời Thẩm Lãng đến dự tiệc đính hôn của anh ta với Lý Thư Yểu, quả thật là quá đáng!

Đây là đang muốn ị lên đầu Thẩm Lãng mẹ nó rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play