“Cháu đừng có mà xem thường Thẩm Lãng, lần trước cháu đánh cược với nó, không phải cháu thua sao?” Tống Trí Viễn hỏi ngược lại.

“Lần đó nó may mắn, gặp lúc ông nội mua phải quả óc chó đá miền Bắc giả, nếu không thì người thua chính là nó, nếu không phải là người có sức lực lớn bẩm sinh hoặc là đã trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp thì làm sao có thể dùng một tay bóp nát quả óc chó đá miền Bắc được.”

Tống Nghiễn không đồng ý với lời nói của ông nội, chăm chú vuốt ve con dao Hồ Điệp trên tay.

Từ khi về nước đến giờ, Tống Nghiễn rất buồn bực, có chút không quen với cuộc sống trong nước.

Với tính cách của anh ta, nếu không phải do ông nội ngăn cản thì chắc chắn anh ta đã dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề rồi.

Chị gái là người thân yêu nhất của anh ta, từ nhỏ đã mất mẹ, anh ta luôn đặt chị gái lên đầu quả tim mà yêu thương, cho nên anh ta nhất định phải tìm cho chị gái một người đáng để dựa dẫm vào.

Mà anh ta lại vô cùng chướng mắt Thẩm Lãng.

Hôm nay tâm trạng của anh ta khá tốt.

Bởi vì anh ta vừa liên lại lại được với một người bạn cũ.

Người bạn cũ này của anh nhà họ Tạ cảnh hiển hách, bối cảnh sâu xa, hơn nữa cũng từng trải qua sự rèn luyện của chiến trường giống như anh ta, điều quan trọng nhất là bản tính cũng rất tốt.

Tống Nghiễn cho rằng người bạn học cũ này mới là người phù hợp với chị gái anh ta nhất.

Nhưng mà, Tống Trí Viễn vẫn kiên trì với lựa chọn trong lòng của mình.

Bước đầu tiên là sắp xếp cho Thẩm Lãng đến làm việc ở đại học Giang Hoa, bước thứ hai là để cho Thẩm Lãng nghiên cứu làm ra sản phẩm mới.

Đương nhiên Tống Trí Viễn cũng không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Lãng có thể thuận lợi lấy được cơ hội hợp tác này, dù sao Tập Đoàn Phi Vũ vẫn chưa hành động chắc chắn.

“Tống Tốn, con đi thúc giục Tập Đoàn Phi Vũ thêm lần nữa đi, sau đó hẹn Chủ Tịch của bọn họ ra ngoài gặp mặt ăn một bữa cơm.” Tống Trí Viễn nói với con trai là Tống Tốn.

“Con biết rồi thưa ba, ngày mai con sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu và để Nghiễn đi cùng, thằng bé vừa mới về nước, nên để cho thằng bé làm quen với môi trường làm việc trong nước.”

Tống Tốn làm như vậy là có dụng ý khác. Ông ta không cam lòng giao hết gia nghiệp của nhà họ Tống cho một kẻ khác họ, vì vậy ông ta bắt đầu đào tạo con trai của mình.

Nếu con trai không chịu thua kém, có tính cạnh tranh cao và có khả năng tiếp nhận Tập Đoàn Tống Thị,vậy thì ông ta có thể yên tâm rồi. Nhưng nếu con trai không bằng Thẩm Lãng, e rằng quyền lực sẽ rơi hết vào tay Thẩm Lãng.

Con rể đến nhà là một chuyện, nhưng người nắm giữ quyền lực của Tập Đoàn Tống Thị trong tương lai lại là chuyện khác, Tống Tốn có ý nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường.

“Cũng được, nếu Nghiễn cũng đi, vậy thì con cũng dẫn Thẩm Lãng đi cùng đi đi.” Tống Trí Viễn suy nghĩ một lúc, sau đó nói.

Tống Trí thức nghĩ đến việc mình càng lúc càng già đi, cho nên ông vô cùng hy vọng vào thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Tống, hy vọng có một người có thể đưa nhà họ Tống lên đỉnh cao.

Cho dù là cháu trai ruột Tống Nghiễn hay là cháu rể Thẩm Lãng, chỉ cần bọn nhỏ có thể đưa nhà họ Tống trở thành gia tộc hàng đầu cả nước là ông có thể yên tâm rồi.

Lúc này, Thẩm Lãng đã trở về chỗ ở của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn mặc đồ ngủ đi ra mở cửa, mọi mệt nhọc cùng phiền não của cả ngày hôm nay đều biến mất.

Những lúc ở bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn là lúc anh cảm giác thư giãn nhất.

Nhìn khuôn mặt ôn nhu dịu dàng của Lâm Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng ôm cô vào lòng.

Vẻ mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn hơi nóng lên, không hiểu sao lại cảm thấy bối rối, trong lòng như có một con hươu con đang nhảy loạn, cô thẹn thùng nói: “Tôi… Tôi đi pha trà cho anh.”

“Cũng được, ngồi tâm sự với anh một chút.”

Thẩm Lãng cười nhạt một cái, đi đến sopha ngồi xuống, tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này.

Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Lãng đã lên lịch trình cả ngày, đi đến trụ sở chính của siêu thị Đại Hoa.

Siêu thị Đại Hoa là một chuỗi siêu thị quốc gia, có trụ sở chính ở tỉnh thành, là một công ty con của Tập đoàn Phi Vũ.

Từ lần trước Thẩm Lãng triệu tập hội nghị quản sự, anh đã nói chuyện qua với người phụ trách của siêu thị Đại Hoa, nhưng anh vẫn chưa đến thị sát ở siêu thị Đại Hoa.

Không, một khi có thời gian,Thẩm Lãng sẽ đi thị từng công ty một.

Đây là nhiệm vụ mà gia tộc Ngoan Nhân giao cho anh, tiếp nhận hoàn toàn Tập đoàn Phi Vũ, ngăn cản Tập đoàn Tề thị thống trị tỉnh thành, đây là thử thách quan trọng nhất của anh.

Thẩm Lãng một thân một mình lái con Hennessey Viper GT đi thị sát.

Xe đi được một nửa đường thì Thẩm Lãng đột nhiên thay đổi ý định, quyết định đi siêu thị Đại hoa ở quận Đông trước.

Có bốn siêu thị Đại Hoa ở tỉnh thành, được đặt ở quận lớn của tỉnh thành.

Khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Lãng đến trước cửa siêu thị Đại Hoa ở quận Đông.

Xe dừng lại, Thẩm Lãng bước vào.

Tầng một, tầng hai là nơi bày bán các vật dụng thiết yếu hàng ngày, hàng hóa đa dạng, không có cái gì đặc biệt cần phải khảo sát.

Anh đi dạo một vòng, sau đó lên thẳng tầng ba.

Tầng ba là khu bán quần áo, ở đây có nhãn hiệu bình dân, cũng có nhãn hiệu quốc tế.

Thẩm Lãng muốn trải nghiệm xem dịch vụ ở đây như thế nào..

Anh đi vào một cửa hàng đồ hiệu, tùy ý chọn một bộ vest nam, sau đó đi vào phòng thử quần áo.

Đúng lúc này, có một chàng trai trẻ tuổi đi tới.

Chàng trai này trông khá đẹp trai, nước da trắng nõn,khuôn mặt thon gầy, tóc nhuộm đỏ, đeo hoa tai, phong cách ăn mặc Hàn Quốc.

Gương mặt của chàng trai này có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.

Tất nhiên, trong mắt một số phụ nữ, vẻ bề ngoài của chàng trai kia rất đẹp.

Sau khi chàng trai trẻ đi vào, anh ta chỉ vào Thẩm Lãng và nói với nhân viên phục vụ: “Tôi muốn thử bộ quần áo này, của hàng còn bộ này không?”

Chỉ thấy nữ nhân viên phục vụ cúi người xin lỗi: “Cậu Hứa, mẫu này chỉ có một bộ duy nhất thôi, là phiên bản giới hạn, hay là ngài xem những mẫu quần áo khác đi.”

“Thôi, tôi đến cửa hàng khác.”

Cái người được gọi là cậu Hứa kia hờ hững đáp.

Về vấn đề này, nhân viên phục vụ kia cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Bởi vì cô ta nhận ra cậu Hứa, một người rất nổi tiếng trên mạng địa phương với gia cảnh giàu có, thường xuyên quay video xe hơi sang trọng đăng lên mạng xã hội.

Anh ta có rất nhiều fan hâm mộ, đặc biệt là fan nữ, mỗi một cái video anh ta lái xe sang đều có hơn một triệu lượt thích.

Nhân viên phục vụ nữ cảm thấy cho dù có thể cùng cậu Hứa nói chuyện thêm vài câu, cô ta cũng cảm thấy mình được dính chút hơi thở thần tiên, tiếc là cô ta không được ý nguyện.

“Cậu Hứa, chúng ta có thể cùng nhau chụp một tấm ảnh không? Tôi rất thích anh.” Nhân viên phục vụ nữ cầu xin cậu Hứa: “Xin anh thỏa mãn nguyện vọng này của tôi.”

Vẻ mặt nhân viên phục vụ nữ mê muội như một tên ngốc.

Thẩm Lãng đứng ở một bên cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao chuyện theo đuổi ngôi sao bây giờ cũng rất phổ biến, mấy chuyện xin chụp ảnh chung như thế vầy cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.

Nhưng mà cái người gọi là cậu Hứa kia liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái, từ chối với ánh mắt kinh tởm: “Không.”

Xem ra cậu Hứa kia không vừa lòng lắm với vẻ ngoài của nhân viên phục vụ.

“Cậu Hứa, cầu xin anh, có được không, tôi vẫn thường xuyên mơ thấy anh, xin anh thỏa mãn nguyện vọng của tôi.”

Nhân viên phục vụ cực kỳ hèn mọn, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin cậu Hứa.

Thẩm Lãng cảm thấy cảnh tượng này rất là khoa trương, nhưng nó lại xảy ra ở trước mắt anh.

Vừa nãy anh cảm thấy nhân viên phục vụ nữ này mê muội cậu Hứa kia là không có gì to tác cả, thể hiện tình cảm khi gặp người hay đồ vậy mình thích là điều dễ hiểu, nhưng mà anh không ngờ nó lại khoa trương như thế vậy.

Lúc này cậu Hứa kia mới miễn cưỡng gật đầu, bỏ vẻ mặt đau khổ xuống, cùng nhân viên phục vụ nữ chụp ảnh, sau đó lập tức quay người rời đi.

Cậu Hứa vừa đi, nhân viên phục vụ nữ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên.

“Oa, sướng quá, cậu Hứa chụp ảnh chung với mình, phải nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè, đám bạn thân nhất định sẽ hâm mộ, ghen tị đến chết!”

Thẩm Lãng hơi cau mày.

Anh không cấm nhân viên cửa hàng theo đuổi ngôi sao, chỉ cần vẫn còn giữ lý trí để làm việc thì không có vấn đề gì cả, nhưng nhân viên phục vụ nữ trước mắt này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.

Thẩm Lãng quyết định đi khuyên bảo nhân viên nữ này một chút.

Anh đi thay bộ vest kia ra, treo trở lại trên mắc, sau đó đi đến trước mặt nhân viên đó.

Không ngờ rằng hành động này lại bị đối phương vô cùng phản cảm.

“Anh không mua? Tại sao không mua lại còn mặc thử?” Nhân viên phục vụ nữ nhíu mày, ngẩng mặt lên.

“Ai quy định không được mặc thử?” Thẩm Lãng đột nhiên nổi giận.

“Tất cả là tại anh mà cậu Hứa không mua được, nếu không thì tôi đã bán được bộ quần áo cho cậu Hứa rồi, biết đâu còn có thể thêm zalo với cậu Hứa nữa!” Nhân viên phục vụ nữ oán giận nói: “Hơn nữa bộ quần áo này tận mười sáu triệu đồng đấy, nếu mà anh làm bẩn thì có thể bồi thường nổi không? Đã không mua thì đừng có mà mặc thử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play