Đây là lần đầu tiên Lý Hàn Lâm chỉ trích Vương Tử Văn trước mặt mọi người.

Khiến trái tim Vương Tử Văn một lòng muốn làm con rể tương lai của thông gia nhà họ Lý gặp đả kích mãnh liệt.

“Ông Lý vậy mà chỉ vì một kẻ tầng lớp dưới cùng oán trách tôi, Thẩm Lãng anh ta là cái thá gì, mà tôi lại là con trai độc nhất của nhà họ Vương, người thừa kế của tập đoàn Vương thị.”

Vương Tử Văn không rõ vui hay buồn, trong lòng anh ta không ngừng oán hận Lý Hàn Lâm và Thẩm Lãng, nhưng vẫn hòa khí nở nụ cười nói: “Ông Lý, là cháu lắm lời.”

Khi Lý Thư Yểu nhìn thấy Vương Tử Văn thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng khá vui mừng. Lại nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người kia của Thẩm Lãng, cảm thấy thất vọng.

Lý Hàn Lâm đang tức giận, nhưng vẫn điều chỉnh tâm tình, vung tay nói với Vương Tử Văn: “Không ngại, chuyện không liên quan tới cháu.”

Đây chính là bởi vì kế hoạch thông gia lâu dài giữa nhà họ Lý và nhà họ Vương, Lý Hàn Lâm mới kìm nén tức giận, nếu như đổi lại là Thẩm Lãng, ông ta sớm đã nổi trận lôi đình.

“Thẩm, ông chưa thấy ai đưa lễ mừng thọ còn thu lại, ông với thầy cháu là bạn cũ lâu năm, có phải cháu lo lắng về tình bạn giữa thầy cháu và ông không?”

Lý Hàn Lâm đòi hỏi Thẩm Lãng, thậm chí lôi cả Vân Vạn Sơn ra.

Mặt hàng Lý Hàn Lâm này, cũng xứng nhắc tới Vân sư phụ Vạn Sơn sao?

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo.

Vân sư phụ đường đường là người nắm quyền của Thính Vũ Lâu, đã từng là hầu tước một phương, Lý Hàn Lâm là cái thá gì.

Huống chi, nếu như Lý Hàn Lâm còn nhớ tới tình xưa của Vân sư phụ, Thẩm Lãng anh sao lại không thấy.

Thông qua mấy lần tiếp xúc này, Lý Hàn Lâm đối với anh thế nào, anh đều rõ.

“Thẩm, nếu như thầy cháu còn, nhất định sẽ khuyên cháu đưa cây bút này cho ông, đối với ông mà nói, cây bút này thật sự có ý nghĩa rất lớn lao.”

Nhưng lòng Thẩm Lãng đã quyết.

Hay có thể nói, Thẩm Lãng đã hoàn toàn thất vọng với Lý Hàn Lâm.

Vân sư phụ từng bảo anh làm mọi chuyện cho ra lẽ, nhưng điều này không có nghĩa Thẩm Lãng là một người hiếu thảo mà ngu ngốc.

“Lòng tôi đã quyết, ai cũng không thể thay đổi.”

Thẩm Lãng nói xong liền cầm lấy cây bút ngự dụng của vua Trần Thái Tông.

Đúng lúc này, Vương Thanh Minh đi tới trước mặt Thẩm Lãng, cười ôn hòa nói: “Thẩm, đưa cho tôi đi, cây bút này đối với tôi mà nói ý nghĩa càng lớn lao hơn, lúc trước tôi kích động đến nỗi xém bật khóc, tôi rất khâm phục vua Trần Thái Tông cần cù như vậy, hy vọng Thẩm cậu tặng cây bút này cho người thích hợp, sau này tôi nhất định sẽ bảo quản thật tốt.”

Lần này Lý Hàn Lâm đúng là không vui.

“Tôi nói ông Vương, ông đây là không đúng rồi, đây là lễ mừng thọ người ta đưa cho tôi, ông không thể hớt tay trên được.”

“Ông Lý, ông biết ý nghĩa cây bút này đối với tôi mà, tôi tìm bút của vua Trần Thái Tông lâu rồi, vừa tôi cũng kích động xém khóc.”

“Coi như cây bút này đối với tôi không quan trọng, vua Trần Thái Tông mới nắm quyền được ba mươi hai năm, mỗi một vật phẩm của ông ấy đều vô cùng ý nghĩa. Ông khóc thì tôi cũng khóc.”

“Ông Lý, ông cần gì cướp của tôi, Thẩm người ta cũng nói không thể cho ông.”

“Vậy ông càng không thể.”

Lý Hàn Lâm và Vương Thanh Minh, vì cây bút này, xém chút đánh nhau, tranh chấp tới mặt đỏ cả mang tai.

Thậm chí hai người đã bắt đầu bán thảm nhau, nói cái gì mà không có được cây bút này sẽ tiếc nuối cả đời, khiến cằm của những tân khách khác sắp rơi ra hết.

“Hai ông lớn này, trở mặt chỉ vì một cây bút cùn.”

“Đến tôi tôi cũng trở mặt, đây chính là bút của vua Trần Thái Tông đó.”

“Ông Lý và ông Vương không phải vì tiền, mà vì hứng thú sưu tầm.”

“Nói đến cậu Thẩm Lãng này cũng rất có khí phách, lấy biệt thự trung tâm thành phố đổi với anh ta, anh ta cũng không muốn.”

“Ngược lại tôi cảm thấy rất ngu ngốc, biệt thự không thơm sao, hơn nữa anh ta như thế rất dễ đắc tội ông lớn.”

Thẩm Lãng đều nhìn thấy tận mắt chuyện tranh đoạt liên quan tới Lý Hàn Lâm và Vương Thanh Minh.

Vốn cây bút này đưa cho Lý Hàn Lâm là chuyện ván đã đóng thuyền, kết quả bị Lý Hàn Lâm ném đi hai lần, bởi vậy Lý Hàn Lâm không xứng được nhận.

Còn như Vương Thanh Minh này, Thẩm Lãng là lần đầu tiên gặp, còn chưa đủ hiểu rõ ông ta, Vương Tử Văn cứ tỏ ra rất yêu quý cây bút này, thậm chí kích động khóc lóc bù lu bù loa, nhưng đối với người không quen, Thẩm Lãng sẽ không tùy tiện biếu tặng.

“Hai người các ông đừng cãi nữa, cây bút ngày hôm nay, ai tôi cũng không tặng.”

Thẩm Lãng nghiêm nghị nhìn Lý Hàn Lâm và Vương Thanh Minh.

Nghe nói như thế, trái tim Lý Hàn Lâm và Vương Thanh Minh cũng sắp nguội lạnh.

Đặc biệt là Lý Hàn Lâm, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.

Đôi mắt già nua kia của ông ta, căng thẳng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, để lộ ra ánh mắt cực kỳ oán độc, trong lòng càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của tôi, một người vai dưới như cậu thu hồi lễ mừng thọ trước mặt nhiều người như vậy, đấy là làm bẽ mặt tôi, hoàn toàn không để chủ nhà họ Lý tôi đây vào trong mắt, cậu cho rằng thầy cậu vẫn là quân hầu một phương sao? Không còn bối cảnh quân đội, thầy trò hai người chẳng qua là nông dân quê mùa mà thôi.”

Trái tim Vương Thanh Minh chỉ còn lạnh lẽo và đáng tiếc.

Hôm nay không phải mừng thọ của ông ta, tâm tình đương nhiên khác với Lý Hàn Lâm, ông ta cũng không hề từ bỏ, mà quyết định sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, lại tìm cơ hội xin xỏ Thẩm Lãng.

Hơn nữa ông đang suy nghĩ nên trao đổi món tiền thế nào mới có thể khiến Thẩm Lãng động lòng.

Các vị khách nơi đây đều cảm thấy Thẩm Lãng quá không biết điều, lập tức đắc tội hai ông lớn, có chơi có chịu.

Chỉ có Vương Tử Văn mới là người không rõ vui hay buồn nhất toàn trường.

Nói đến lòng dạ, Vương Tử Văn còn thâm sâu hơn Lý Hàn Lâm.

Người này không đủ thẳng thắn, khiến người ta không đoán được tâm tư, người như thế không thích hợp làm bạn bè nhất.

“Ông Lý, ông không cần quá thất vọng, cháu có người bạn là nhà sưu tập, nếu như ông thật sự cần tín vật của Trần Thái Tông, cho dù cháu trăm cay nghìn đắng, cũng phải nghĩ biện pháp vì ông và ông nội cháu mà tìm được.” Giọng điệu Vương Tử Văn dịu dàng, lễ phép.

Nghe được lời an ủi của Vương Tử Văn, trái tim Lý Hàn Lâm cảm thấy ấm áp.

“Vẫn là Tử Văn hiểu chuyện, lúc trước ông có hơi nói quá lời, hy vọng Tử Văn bỏ qua cho, Tử Văn cháu có tài hoa lại hiểu chuyện, tương lai ắt thành công danh toại.” Lý Hàn Lâm mỉm cười khen ngợi.

Lý Hàn Lâm lập tức xoay mặt lại lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng, hừ lạnh nói: “Hứ, không giống kẻ nào đó, không biết cân nhắc.”

Mà Lý Thư Yểu cũng vô cùng thất vọng với Thẩm Lãng.

Cô có thể hiểu được nỗi oan ức của Thẩm Lãng, dù sao đưa lễ mừng thọ mà còn bị ném hai lần, đổi lại ai cũng sẽ tức giận, nhưng ông cô dù sao cũng là bề trên của Thẩm Lãng, trước mặt bề trên còn ngông cuồng như thế, đúng là không nên, huống chi hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông.

Nhưng Lý Thư Yểu cũng không biết, hôm đó đến thăm nhà, thái độ của Lý Hàn Lâm đối xử với Thẩm Lãng ra sao, nếu như Lý Hàn Lâm thật sự là người ngoài, sao Thẩm Lãng lại không nể mặt cho được.

Tất cả đều là nhân quả. Ông mời tôi, tôi đương nhiên mời ông. Ông nhục mạ tôi, vậy tôi dựa vào cái gì còn phải nể mặt ông.

Lúc này, đôi mắt Thẩm Lãng như ngọn đuốc, đứng chắp tay, quay về phía Lý Hàn Lâm, nghiêm túc nói: “Ông đối đãi tôi thế nào, tôi đương nhiên đối đãi với ông như thế, hôm nay cho dù thầy tôi còn sống, cũng không có cái gì để bàn bạc.”

“Cậu! Cậu chẳng qua là tên nhà quê mà thôi!” Lý Hàn Lâm nổi trận lôi đình, tức giận gào thét: “Hổ nữ sao có thể gả cho khuyển tử, nhà họ Lý tôi muốn rút lại hôn nhân của cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play