“Cậu nói láo! Sao có thể là đồ giả, trông tôi giống như người không mua nổi cái túi LV không? Chỉ là một cái túi LV, đối với tôi mà nói chẳng qua là một bữa ăn tối mà thôi!”

Tiền Mĩ Lan tâm trạng gay gắt, mạnh mẽ phản bác lại Thẩm Lãng.

Nhưng mà, Thẩm Lãng quá quen thuộc với hãng LV, dù sao thì anh sinh ra trong gia đình vô cùng giàu có, từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều các nhãn hàng sang trọng.

Đối với hãng LV, chỉ cần nghiêm túc nhìn, thì có thể phân biệt thật giả.

“Cái cúc kim loại trên túi của bà, là màu vàng sáng bóng, mà túi LV thật, cúc kim loại của nó hiện lên màu đồng cổ, màu sắc hơi tối.”

Lời này vừa nói ra, những người khách hàng xung quanh, đều tỏ ra đồng tình.

“Đúng thật vậy, cái túi LV này nhìn không thật lắm.”

“Cậu thanh niên này nói rất có lý, người đàn bà này phản ứng quyết liệt, chắc chắn có chuyện lừa dối.”

“Một kẻ giả bộ, xách cái túi LV fake ra vẻ gì chứ!”

“Thảo nào bà ta không mua trang sức mà chỉ cãi nhau, hoá ra là bà ta không có tiền mua!”

“Bà ta luôn mồm mắng chúng ta là tầng đáy xã hội, nhưng chúng ta vẫn còn mua được đồ trang sức vài chục triệu đồng.”

“Nếu như là tôi xách theo túi LV giả, tôi tuyệt đối không dám phô trương như vậy, thật là đáng mất mặt!”

Tiền Mĩ Lan bị mọi người nghi ngờ, mặc dù cảm xúc kích động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rối tung lên.

Bà ta cho rằng Thẩm Lãng chỉ là tình cờ nhìn qua tài liệu phân biệt túi LV thật giả, hoàn toàn không hiểu rõ nhãn hàng LV sang trọng như này, nếu như tiếp tục đối đầu với Thẩm Lãng, Thẩm Lãng căn bản không phải đối thủ của bà.

“Thẩm Lãng, cậu dùng qua LV chưa? Cậu hiểu LV không? Đây là phiên bản giới hạn của mẫu mới nhất, cúc kim loại đã được điều chỉnh một chút, chắc là cậu vẫn chưa biết?” Tiền Mĩ Lệ cố tình cười nhạo, làm ra vẻ tự tin.

“Mẫu mới nhất? Túi LV fake trong tay bà, là nhái theo một mẫu túi yên ngựa phong cách Nhật từ năm ngoái, hoàn toàn không phải mẫu mới nhất.”

Thẩm Lãng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đây là mẫu túi năm nào.

“Nói vớ vẩn! Với thân phận của cậu, làm sao có thể hiểu được LV! Cậu đừng có nói với tôi nữa, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với loại người không có đẳng cấp như cậu!” Tiền Mĩ Lan cắn chặt răng, ánh mắt thâm độc.

“Người không có đẳng cấp là bà, bà có dám cho mọi người nhìn xem, cái ngăn nhỏ ở bên trong túi của bà? Nếu là hàng chính hãng, bên trong sẽ có một miếng da, trên đó sẽ viết một mã số duy nhất của túi LV thật. Nhưng nếu là LV fake, thì sẽ không có, hơn nữa vị trí cũng không đúng. Ngoài ra, LV thật sử dụng da thật, kể cả hoạ tiết của miếng da nhỏ này cũng là hoa văn tự nhiên, còn hoạ tiết trên da của LV fake sử dụng thì không phải tự nhiên.”

Khi Thẩm Lãng nói xong những lời này, lần này Tiền Mĩ Lan thực sự đã chột dạ.

Bà ta hoàn toàn không ngờ được, Thẩm Lãng đối với túi LV lại hiểu biết rõ ràng và chi tiết như vậy.

Điều này làm bà ta không khỏi nghi ngờ, Thẩm Lãng có phải đã từng đến cửa hàng chính hãng làm nhân viên không, nếu không thì sao ánh mắt lại đanh đá chua ngoa như vậy?

Lúc này, những người khác hàng khác xung quanh, đều đang dần kích động Tiền Mĩ Lan, hỏi bà ta có dám cho mọi người xem phía trong túi không.

Tiền Mĩ Lan làm sao còn mặt mũi cho mọi người xem, vì bà ta biết, túi của bà ta là hàng nhái cao cấp, chứ không phải hàng LV chính hãng.

Nói cách khác, lúc trước những điều Thẩm Lãng nói LV fake, một chút cũng không sai.

Gần đây tiền của Tiền Mĩ Lan, đều chi tiêu hết vào phẫu thuật thẩm mĩ rồi, đặt lịch hẹn tại bệnh viện thẩm mĩ ở Hàn Quốc, tiền tiêu hết sạch sành sanh, chỉ đành miễn cưỡng kiếm hàng loại A để lấy thể diện.

Bà ta tưởng rằng Thẩm Lãng tên nhà quê này nhất định không thể nhận ra đây là hàng A, lại không ngờ được sẽ thua trong tay Thẩm Lãng.

“Mẹ kiếp! Thằng nhãi này khắc với tôi!”

Tiền Mĩ Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, nhanh chóng xách theo túi LV fake, chán nản chạy khỏi cửa hàng đồ ngọc.

Thẩm Lãng gặp lại mẹ của người yêu cũ, từng cảnh tượng ngày chia tay hôm ấy, lại hiện lên trong đầu Thẩm Lãng.

Khuôn mặt ghê tởm của hai mẹ con nhà này, đến bây giờ vẫn còn hiện rõ trước mắt.

Tuy nhiên, chuyện này lại càng khiến Thẩm Lãng thêm trân trọng người đang ở trước mắt.

Sau một hồi nghe nữ nhân viên giải thích lại, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng tin đôi vòng ngọc này chỉ bán có ba triệu.

“Nhuyễn Nhuyễn, đeo đôi vòng này lên đi.” Thẩm Lãng vừa nói, vừa tự tay đeo lên cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đều mượt mà giống như đôi vòng ngọc mỡ dê này.

Trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đã đỏ bừng lên như ánh bình minh.

Ngay trước khi rời khỏi cửa hàng đồ ngọc, nữ nhân viên bán hàng kia còn gọi thêm vài nhân viên khác trong cửa hàng, cùng lễ phép tiễn Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời đi.

Hành động này, khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn thêm bất ngờ.

“Cửa hàng này thật nhiệt tình, mua vòng ngọc ba triệu, lại cảm thấy như mua mấy tỷ vậy.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ nói.

Thẩm Lãng thản nhiên cười cười, nói: “Ngành phục vụ bây giờ làm gì có chuyện không nhiệt tình, trừ khi là không muốn kiếm tiền.”

“Có lý, vậy tiếp theo chúng ta làm gì?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.

“Cùng anh đi mua một món đồ, sau đó chúng ta sẽ đi ăn thật thịnh soạn.” Thẩm Lãng mỉm cười nắm lấy tay của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, thoải mái bước đi trên đường.

Còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lại có vẻ mặt thẹn thùng, giống như một cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nếu như không phải sư phụ Vân Vạn Sơn đã đặc biệt dặn dò, phải xử lý mọi việc thật tốt, khiến đối phương không thể tìm ra được lỗi sai, nếu không Thẩm Lãng còn không thèm đi mừng thọ Lý Hàn Lâm.

Một ngày, chỉ chuyển nhà, dạo phố và ăn cơm như vậy là hết.

Đến khi gần sập tối, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn về chỗ ở mới, sau đó tự mình trở về Thế Kỷ Hào Đình.

Anh vừa tắm xong, liền nhận được điện thoại của giáo sư Thôi Thiên Thành.

“Chuyện gì vậy giáo sư Thôi.”

“Thẩm, gia nhập hiệp hội thư pháp của tỉnh đi, tôi sẽ làm người giới thiệu cho cậu.”

Thôi Thiên Thành muốn tiến cử Thẩm Lãng đến, hiệp hội thư pháp của tỉnh, lúc đầu khi ở thành phố Bình An, Thôi Thiên Thành đã có ý định này rồi.

“Chuyện này…” Thẩm Lãng vẫn chưa trả lời ngay lập tức.

“Vào đi, tài năng trời sinh và trình độ của cậu, đều đã đạt tới tiêu chuẩn gia nhập hội, hiệp hội thư pháp năm nay chỉ có thêm một suất, vậy nên đây là suất duy nhất của năm nay.” Thôi Thiên Thành nói.

“Tôi suy nghĩ một chút đã.”

Thẩm Lãng hoàn toàn không muốn khoe mẽ, nhưng trước đó anh đã gia nhập vào hiệp hội thư pháp cấp quốc gia.

Sau khi anh gia nhập vào nhiệm vụ thử thách của gia đình dòng họ, những dấu vết của quá khứ đều bị gia đình nghĩ cách phá huỷ, nhưng Thẩm Lãng cũng không chắc hồ sơ lưu trữ của anh tại hiệp hội thư pháp cấp quốc gia, liệu cũng đã bị phá huỷ sạch sẽ không.

Bởi vì một khi đã gia nhập hiệp hội thư pháp của tỉnh, nhất định sẽ có liên quan đến việc xét duyệt hồ sơ.

Anh cần phải xác nhận lại một chút.

“Thẩm, đây là một cơ hội rất tốt, ông Tống cũng hi vọng cậu có thể gia nhập hiệp hội thư pháp, như vậy cậu vừa có thể thêm một phần lý lịch rồi, cậu có biết có một người tên là Vương Tử Văn, năm nay đã xin ba lần rồi đều không gia nhập được, tuy nhiên vấn đề của cậu ta chủ yếu là còn quá trẻ.”

“Tôi cũng trẻ.”

Thẩm Lãng vừa nói chuyện với Thôi Thiên Thành, vừa dùng một chiếc điện thoại khác gửi tin nhắn zalo cho Mộc Hồng Diệp, hỏi về chuyện hồ sơ.

“Cậu không giống như vậy, cậu thuộc loại tài năng hơn người, hiệp hội thư pháp đối với những người có tài như cậu, có thể được đặc cách trúng tuyển, còn về phần Vương Tử Văn kia, trình độ có hơi kém, nhưng nếu như cậu không gia nhập, cậu ta sẽ có thể ngồi vào vị trí trống này, được hiệp hội thư pháp thu nhận.”

Thôi Thiên Thành tận tình khuyên nhủ.

“Thật xin lỗi giáo sư Thôi, tôi không thể gia nhập được.” Thẩm Lãng đã xác nhận được, hiệp hội thư pháp cấp quốc gia bên phía Đế Đô, vẫn chưa tiêu huỷ toàn bộ hồ sơ trong quá khứ.

“Lí do vì sao? Là cơ hội rất tốt đấy!”

Thôi Thiên Thành cảm thấy rất ngạc nhiên, ông nghĩ rằng không có lí do gì để từ chối cơ hội như này cả.

“Tôi bận quá, làm phiền giáo sư rồi, nhưng tôi thật sự không thể phân thân được.” Thẩm Lãng giải thích.

“Ôi! Vì cậu có nỗi khổ tâm, tôi cũng không miễn cưỡng ép cậu gia nhập, nhưng lại quá dễ dàng cho Vương Tử Văn rồi, với trình độ của cậu ta, trước ba mươi tuổi chắc chắn không thể gia nhập!” Thôi Thiên Thành bùi ngùi nói.

“Không sao cả, dù sao thì đấy cũng là đồ tôi ăn thừa, thưởng anh ta một miếng có sao đâu.”

Thực lòng mà nói, hiệp hội thư pháp của tỉnh mà thôi, Thẩm Lãng thật sự không thèm để vào mắt.

Nhưng lập tức, Thôi Thiên Thành lại nói với Thẩm Lãng: “Nếu như cậu nghĩ thông suốt rồi, lập tức thông báo cho tôi, cùng lắm thì tôi lại nghĩ cách khác.”

“Cảm ơn giáo sư Thôi, hôm nào chúng ta uống vài chén.” Thẩm Lãng nói.

Chuyện gia nhập hiệp hội thư pháp của tỉnh này, Thẩm Lãng không thể đồng ý, ít nhất cũng phải đợi gia đình tiêu huỷ hồ sơ bên phía Đế Đô đi rồi nói.

Thực ra, Thẩm Lãng cũng hoàn toàn không quan tâm, anh đến cả hiệp hội thư pháp cấp quốc gia còn gia nhập rồi, đừng nói đến cấp tỉnh, lúc trước cũng là được đặc cách gia nhập, với trình độ của anh, chỉ là chuyện nhỏ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Lãng dậy sớm.

Hôm nay là ngày mừng thọ Lý Hàn Lâm, Thẩm Lãng quyết định đến nơi tầm mười giờ sáng.

Trước đó, anh sẽ đi chạy bộ buổi sáng, sau đó ăn sáng, không hề phải vội.

Mà đúng lúc này, Vương Tử Văn đã sớm đến nhà họ Lý.

Anh ta đứng trước mặt Lý Thư Yểu, mặt tràn đầy vui mừng tuyên bố một tin vui cho Lý Thư Yểu.

“Thư Yểu, anh đã được đặc cách trúng tuyển vào hiệp hội thư pháp của tỉnh rồi, anh là người duy nhất được vào trong năm nay, anh có lẽ cũng là thành viên trẻ tuổi nhất của hiệp hội!”

Lý Thư Yểu mặt ngưỡng mộ, vui vẻ chúc mừng nói: “Tử Văn, anh thật giỏi, thật xuất sắc, anh tạo ra lịch sử rồi, em biết ngay với trình độ của anh, nhất định là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play