Đó là đống giấy vụn rất to, là các bản phác thảo từ công việc vẽ tranh thường ngày của Lý Thư Yểu.
Vấn đề này, Thẩm Lãng có thể đoán được, tại sao Lý Thư Yểu coi anh là người thu gom phế liệu.
Hôm đó, Thẩm Lãng đi xe đạp tới giúp ông nội phân loại phế liệu, chắc chắn bị đám người Lý Thư Yểu với Bạch Vi Vi vô tình nhìn thấy.
''Tôi không cần''Thẩm Lãng lắc đầu từ chối.
''Chê ít hả?Hay không anh đem những thứ vụn vặt trong hai cái thùng này chuyển đi, tôi tặng không cho anh.'' Lý Thư Yểu nói.
Thẩm Lãng nhìn thẳng người đối diện, một cô gái xinh đều tỏa ra khí chất nho nhã, lần nữa lắc đầu từ chối, ''Tôi thật sự không cần.''
''Vậy anh tới làm gì? Tôi còn tưởng là người thu gom phế liệu.'' Lý Thư Yểu nhìn bên ngoài đoan trang tú lệ, từ đầu đến cuối luôn đứng cách Thẩm Lãng một mét, nhìn có hơi lạnh lùng.
''Tôi thấy mấy bức tranh Việt Nam, thấy chút hiếu kì thì đi vào xem.''Thẩm Lãng vừa nói, tay chỉ vào bức tranh treo trên tường tên là ''Đầu xuân''.
''À? anh còn biết tranh Việt Nam?'' Lý Thư Yểu nhíu mày, chớp chớp đôi mắt to và trong như nước.
Chuyện này có vẻ đối với cô ta rất lạ.
Cô ta cảm thấy những người học nghệ thuật và võ thuật của Vân Mặc Sơn cũng không rõ về bức tranh này lắm.
Một kẻ bề ngoài chẳng có chút tri thức nào làm sao lại hiểu thâm thúy bức tranh Việt Nam, lại còn nói thầy giáo dạy cô ta vẽ bức tranh Đầu Xuân kia là một kẻ cuồng vọng với đốt nát.
''Biết một chút.''Thẩm Lãng khẽ gật đầu.
''Ha.'' Lý Thư Yểu trả lời qua loa, nhất định là không tin lời anh nói.
Thẩm Lãng thấy Lý Thư Yểu không tin cũng lười giải thích hay chứng minh chuyện này.
Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.
Anh chưa bao giờ nói dối.
Nếu anh nói cũng được thì thầy cô ta hẳn vinh hạnh lắm.
Thấy không phù hợp với mình, Thẩm Lãng không muốn ở lại một chút nào, rời đi luôn.
Nhưng lúc này, bỗng Lý thư Yếu nói, "Thật ra thì anh nên đi học một nghề mới, làm lụng nuôi sống gia đình qua ngày không vấn đề, tuy thời đại này võ thuật Việt Nam không hữu dụng nhưng cũng không sụy bại đến mức thu gom phế liệu.''
''...'' Thẩm Lãng cạn lời.
Không phải chỉ là làm chuyện tốt sao, thế nào lại gây hiểu lầm lớn vậy?
Thôi, thu gom phế liệu thì thu gon phế liệu, chuyện này đâu có quan trọng.
''Tôi nghe ông nội tôi nói, chuyện anh tới nhà tôi chào hỏi.''Lý Thư Yểu nói.
Thật ra thì Lý Thư Yểu muốn nói chúng ta không phù hợp, nhưng ông nội cô ta bảo không được từ hôn, nếu không muốn kết hôn thì nghĩ cách để Thẩm Lãng mang một tội danh không thể tha thứ, sau đó nhà họ Lý có thể quang minh chính đại từ hôn.
Mặc dù Lý Thư Yểu thấy việc này hơi quá đáng, nhưng cô ta thật không muốn để Thẩm Lãng phá hủy hạnh phúc của cô ta.
Trong lòng cô ta đã có người mình thích, là người của Vương gia, Vương Tử Văn.
Vương Tử Văn là cậu chủ lớn ở thành phố này, là người cùng sở thích cầm kỳ thư họa với Lý Thư Yểu.
Hơn nữa hai người đều tâm đầu hợp ý, quý mến lẫn nhau, mặc dù không có xác định quan hệ yêu đương, thậm chí còn chưa từng nắm tay, nhưng hai người đều cho rằng bọn họ là người đã được trời định, là Kim Đồng Ngọc Nữ.
''Chúng ta trước hết cứ làm quen một thời gian, tìm hiểu đối phương nhiều một chút.'' Thẩm Lãng không muốn nhiều lời, dựa theo lời dặn dò của sư phụ nói lại.
Lý Thư Yểu nghe vậy, tưởng rằng Thẩm Lãng có ý muốn kết hôn với cô, sắc mặt bông xệ xuống không vui.
Cô ta còn tưởng tượng Thẩm Lãng tới phòng vẽ là muốn thân thiết với cô ta hơn.
Xem tranh chỉ là cái cớ, một người đàn ông thô kệ thì biết gì về tranh vẽ Việt Nam.
Lý Thư Yểu chắc chắn với suy nghĩ trong đầu, nội tâm càng chán ghét Thẩm Lãng.
Trong lòng Lý Thư Yểu nghĩ
''Mình nghĩ vậy có hơi quá đáng.''
Bản tính cô ta không xấu.
Đối với việc chán ghét Thẩm Lãng, chủ yếu là do lời bà mai nói, lại hiểu lầm Thẩm Lãng nên mới tạo ra cục diện bây giờ.
''Mình có người mình thích, là Vương Tử Văn, không thể để Thẩm Lãng chia rẽ hạnh phúc, hơi có lỗi với Thẩm Lãng.''
Lý Thư Yểu quyết định làm cho Thẩm Lãng tự ti.
''Thẩm Lãng, mới vừa rồi anh nói hiểu về tranh vẽ Việt Nam, vậy anh có thể vẽ cho tôi xem một chút không?'' Lý Thư Yểu nhìn Thẩm Lãng hỏi.
''Hiện tại vẽ luôn? Chuyện này...'' Thẩm Lãng hơi kinh ngac, anh bất ngờ với lời thỉnh cầu của Lý Thư Yểu.
Tuy vậy, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ sợ kĩ thuật vẽ tranh quá thâm sâu khiến Lý Thư Yểu sợ.
''Thế nào? Chẳng phải anh nói hiểu về tranh vẽ Việt Nam sao?'' Lý Thư Yểu càng chắc chắn với suy đoán của mình, chẳng phải Thẩm Lãng mạnh miệng nói vậy sao.
''Đúng vậy, tôi hiểu một chút, chẳng qua chỉ là chút ít thôi.'' Thẩm Lãng không muốn vẽ trước mặt người, sợ thực lực với bút pháp quá đỉnh làm người xem sợ hãi.
Đặc biệt là sự phụ anh đã từng cảnh cáo, không nên tùy tiện cho người ta biết anh là họa sĩ, tình thế bắt buộc thì chỉ dùng tám phần trăm thực lực.
Sợ rằng, vẽ tốt quá, nổi danh dễ dàng, danh tiếng lan rộng, chỉ tội mang họa vào thân.
Lý Thư Yêu cố ý để Thẩm Lãng vẽ tranh.
''Vậy anh cứ dùng hết thực lực để vẽ đi.'' Lý Thư Yểu cho là Thẩm Lãng đang lo lắng trong lòng.
''Được rồi.''
Bất đắc dĩ, Thẩm Lãng không thể làm gì hơn là vẽ qua loa lấy lệ một lần.
Để an toàn, anh chỉ dùng bảy mươi phần trăm thực lực để vẽ.
''Nơi này giấy mực đầy đủ, anh dùng loại nào tự mình chọn, thử vẽ bức Núi Cao Mây Mù đi.''
Lý Thư Yểu cầm bức tranh được giải nhì tên Núi Cao Mây Mù tới.
Lý Thư Yểu muốn Thẩm Lãng vẽ giống bức tranh kia rồi so sánh để Thẩm Lãng tự mình mặc cảm.
Thẩm Lãng nhìn bức tranh của Lý Thư Yếu vẽ, thấy tài năng hội họa cũng không tồi, ít nhất còn hơn ông nội cô ta là Lý Hàn Lâm.
Lý Hàn Lân chỉ là họa sĩ vô danh nhưng được cháu gái là Lý Thư Yểu có chút tài năng hội họa.
Thẩm Lãng cầm bút bắt đầu vẽ.
''Thư Yểu, vẫn còn học vẽ sao? Đi ra ngoài nói chuyện phiếm chút đi.''
Người gọi Lý Thư Yểu chính là Tống Từ.
Tống Từ tan học định tìm Thẩm Lãng cùng về nhà, tới phòng làm việc thì không thấy bóng dáng Thẩm Lãng đâu.
''Được rồi, Từ, chiếc váy này của cậu thật đẹp, là bản giới hạn hả.'' Lý Thư Yểu vừa nói vừa đi ra ngoài.
Mặc dù quan hệ nhà họ Tống với nhà họ Lý không tốt lắm nhưng không vì vậy mà ảnh hưởng đến tình bạn của Lý Thư Yểu với Tống Từ.
Hai người tuổi cũng nhỏ, sống gần nhau, chỉ là người lớn ở nhà họ Tống không thích Lý Hàn Lâm.
Lúc này, Thẩm Lãng đã vẽ xong Núi Cao Mây Mù.
Anh dựa theo bức vẽ Lý Thư Yểu đưa cho, cơ bản thì giống nhau như dập khuôn.
Loại hình thức vẽ này, đối với Thẩm Lãng không có tính thách thức.
Vì vậy, Thẩm Lãng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, định ở tiệc mừng thọ Lý Hàn Lâm đưa cho một món quà, trước tiên cứ đưa cho Lý Thư Yểu một lễ vật nhỏ, coi như bồi thường.
''Nếu Lý Thư Yểu thích thư pháp với hội họa thì thôi cứ thêm chút chữ. Nếu viết là thành đạt thịnh vượng, có lẽ cũng rất có giá trị.''
Sau đó, Thẩm Lãng không có viết chưa đó mà viết theo nét chữ của các nhà thư pháp cổ đại
Anh không muốn viết bằng nét chữ của riêng mình để tránh Lý Thư Yểu nghi ngờ.
Không mất nhiều thời gian liền hoàn thành một bức tranh thư pháp Địa Thiên Thái. Vết mực chưa khô, cũng không nên gọi Lý Thư Yếu tới xem.
Sáu đó, anh để hai bức vẽ Núi Cao Mây Mù cùng một chỗ, cũng không gọi Lý Thư Yếu tới xem ngay.
Chủ yếu là vì anh không muốn đả kích lòng tự tin của Lý Thư Yểu.
Chờ bức tranh thư pháp Địa Thiên Thái khô, Thẩm Lãng cũng không gọi Lý Thư Yếu, để lại bức tranh rồi rời đi từ cửa sau.
Tống Từ thấy Thẩm Lãng đi từ phòng vẽ ra hơi kinh ngạc.
Trong lòng Lý Thư Yếu lại thầm cười nhạt, cô ta cho là Thẩm Lãng không vẽ được mới lặng lẽ bỏ đi.
''Thư Yểu không nói chuyện nữa, mình còn có việc.''
Tống Từ chào tạm biệt Lý Thư Yểu sau đó đuổi theo Thẩm Lãng, váy lụa theo làn gió bay nhẹ nhàng.
Lúc này, người yêu thầm của Lý Thư Yếu là Vương Tử Văn tới đón tan học.
Hai người tới phòng vẽ, Vương Tử Văn giúp Lý Thư Yểu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Đột nhiệt, Vương Tử Văn thấy trên bàn có một bức tranh thư pháp thì trong lòng kinh ngạc, vội cầm lên quan sát.
Tuyệt phẩm, đúng là tuyệt phẩm!
Nét chữ này thật tốt, tạc sâu vào lòng người!
Vương Tử Văn không tiếc lời khen gợi, vừa định hỏi Lý Thư Yểu là ai viết thì Lý Thư Yếu sán tới giành nói trước, "Tử Văn, anh viết sao? Chữ tốt! Cực phẩm!''
Lý Thư Yểu thấy bức thư pháp Địa Thiên Thái thì mắt sáng lên, thậm chí bỏ quên bức Núi Cao Mây Mù, mặc kệ bức tranh đoạt giả hai rơi trên đất.
Khi Vương Tử Văn nghe Lý Thư Yểu nói vậy, càng cảm thấy khó chịu.
“Thư Yểu cũng không biết sao? Mình còn tưởng là ông nội Hàn Lâm viết.''
Lý Thư Yểu cầm lấy, thích không nỡ buông tay, trong lòng vô cùng kích động.
''Tử Văn, anh thật là, anh là thiên tài thư pháp, Lý Thư Yểu em không có nhìn lầm, anh chính là số mệnh của em.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT