"Cô thất vọng thì thất vọng đi, nhưng tôi không phải là vì mặt mũi." Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Nếu quả thật là vì mặt mũi, thì đó cũng không phải là ba mươi bốn triệu cho một bình trà.

Hơn nữa trong lòng Thẩm Lãng, vô cùng bình tĩnh, anh thích uống trà, không quan tâm giá cả của trà, bất kể là quý hay là ti tiện, chỉ cần mình thấy hài lòng là được.

"Tôi không có ác ý, nhưng anh phải hiểu được rằng, người khác và chúng ta không giống nhau, anh không có bối cảnh, không có sự nghiệp, trước mắt còn vào giai đoạn phấn đấu, không nên duy trì thứ lòng hư vinh đáng thương này, đi hơn thua với Tề Hóa Vũ." Tống Từ nhanh mồm nhanh miệng nói.

Chẳng qua, nét mặt của Thẩm Lãng đần ra.

So cái gì với Tề Hóa Vũ chứ, Tề Hóa Vũ có tư cách so sao?

"Tôi hiểu đại khái ý của cô, nhưng tôi thật sự không có." Thẩm Lãng lắc đầu cười bất đắc dĩ.

"Nếu như lúc này Tề Hóa Vũ không có ở bàn bên, anh vẫn chọn cái ấm trà ba mươi bốn triệu này sao? Chẳng lẽ không phải vì làm cho Tề Hóa Vũ nhìn sao? Tôi nói chuyện khá thẳng thắn, đó là vì tốt cho anh." Tống Từ nói.

"Cái này thì thật sự không phải, cô suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Lãng lại đành chịu cười.

"Vậy tại sao anh không thể dùng lý trí mà tiêu xài, đừng nhìn ba mươi bốn triệu đó đối với tôi và Quan Sư không nhiều, nhưng đối với anh thì có thể cầm cự được hai tháng tiền thuê nhà rồi, cái ấm trà này chẳng khác gì là uống hai tháng tiền thuê nhà tới chẳng còn gì." Tống Từ cau mày nói.

"Thật ra thì khoảng thời gian trước tôi chữa bệnh cho nhiều người, buôn bán lời chút tiền nhỏ, có lẽ đêm nay phung phí một lần cũng không sao." Thẩm Lãng nói.

"Àiz! Được rồi! Tuy rằng chúng ta không thể bên nhau, nhưng tôi vẫn mong anh có thể càng ngày càng tốt, không nên uổng phí sự vun đắp của ông nội tôi đối với anh, chúng ta vẫn là bạn tốt." Tống Từ nói thẳng.

Quan Sư ở một bên, khóe miệng lộ ra một vòng vui vẻ không dễ dàng nhận ra, cô cảm thấy trí óc của cô chủ nhà họ Tống này không hỏng, nhưng tính cách rất thẳng, sẽ không dỗ dành cậu chủ, nếu như đổi lại là cô, nhất định có thể lấy được niềm vui của cậu chủ, chỉ là cô không nghĩ rằng sẽ tiến một bước với ân nhân Việt Lôi Trì.

Mà những lời nói này của Tống Từ đối với Thẩm Lãng, anh ngược lại là không để ý, anh không định ở bên cạnh Tống Từ, trừ phi Tống Từ mặt dày mày dạn kề cận anh, đến lúc đó có thể anh sẽ mềm lòng.

"Mau đến cùng uống trà nào." Thẩm Lãng chỉ cười nhạt một tiếng, không đáp lại lời của Tống Từ.

Ba người tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.

Lần này Quan Sư tìm Thẩm Lãng uống trà, thật ra muốn nói một chút việc tư, nhưng mà Tống Từ cũng ở đây, có một số việc trái lại khó nói, vì vậy nên không nói tới.

Ba người lịch sự nói chuyện phiếm cùng nhau. Sau hai mươi phút mới uống xong một bình trà.

Bạch Vân Anh đã uống xong, Thẩm Lãng muốn đổi khẩu vị khác.

Vì vậy, anh kéo khóa kéo của ba lô ra, duỗi tay vào.

Lần cử động này của Thẩm Lãng, cũng không khiến cho Tống Từ chú ý quá nhiều.

Đây là một ba lô màu đen không có nhãn hiệu ký hiệu, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, Tống Từ chỉ biết là, lúc Thẩm Lãng đi làm trong đại học Giang Hoa, thường xuyên nhìn thấy Thẩm Lãng đeo.

Tống Từ không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là bên trong chứa đồ dùng văn phòng.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Lãng từ trong ba lô màu đen này, móc ra một cái bình thủy tinh trong suốt bình thường.

Trong bình, chứa những lá trà thoạt nhìn bình thường không có gì lạ.

Tống Từ và Quan Sư nhìn thấy cảnh này, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Thẩm Lãng, đây là?" Tống Từ nghi ngờ hỏi.

"Ấm Bạch Vân Anh kia đã uống xong, uống thêm cái này chút đi." Thẩm Lãng chỉ chỉ bình thủy tinh.

Nghe nói như thế, đôi mi thanh tú của Tống Từ nhíu lại, miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra biểu cảm khác thường.

Đây là lần đầu cô nhìn thấy, người đến quán trà uống trà còn cầm theo lá trà.

"Thẩm Lãng, tôi cũng thấy xấu hổ giùm anh, không ngờ anh vậy mà..." Tống Từ cũng xấu hổ nói.

"Đợi tí nữa tôi pha xong, hai người nếm thử một cái, mùi vị rất không tệ." Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Thẩm Lãng, Tống Từ càng thêm tức giận.

Cô suy nghĩ, vừa rồi Thẩm Lãng rõ ràng đã từng nói là khám bệnh cho người ta buôn bán lời chút món tiền nhỏ, nên có thể trả nổi tiền uống trà, nhưng vì sao cầm theo lá trà đi vào quán trà thế này?

Chẳng lẽ, Thẩm Lãng nói mình có tiền uống trà là giả hay sao? Là vì chút lòng hư vinh này? Thứ hai, uống ấm không nổi mới cầm theo lá trà ra sao?

"Thẩm Lãng, cuối cùng anh vẫn lừa tôi." Đôi mắt xinh đẹp trong veo kia của Tống Từ nhìn Thẩm Lãng, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Cô đang nói cái gì?" Thẩm Lãng không hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ tôi ngoài lừa cô tiền tài còn là lừa sắc của cô.

"Mới vừa nói anh có tiền uống trà, vậy bây giờ anh giải thích thế nào? Cầm theo lá trà anh không cảm thấy rất mất mặt sao?" Tống Từ nói thẳng.

"Nếu như cô cảm thấy mất mặt, có thể không uống." Thẩm Lãng vừa nói, một bên vừa lấy lá trà từ trong thủy tinh bình ra.

"Thẩm Lãng, xin anh giải thích rõ ràng, nếu không thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được." Tống Từ chất vấn.

"Không có gì có thể giải thích, lá trà này là người ở quê gửi tới đây, bình thường tôi thích uống trà, vì vậy đã mang theo trên người, lúc đi làm vừa uống vừa làm, trước đó tôi mua một ấm trà, tự mình pha trà vào ấm thứ hai, Phong Nhã Hiên cũng sẽ không có ý kiến gì." Thẩm Lãng đã pha xong lá trà.

"Thế nhưng là, anh..." Tống Từ muốn nói lại thôi.

"Nếu như cô không chịu nổi trà của tôi cấp bậc thấp, có thể không uống."

Sở dĩ Thẩm Lãng lấy trà của mình ra, cũng là vì để cho Quan Sư và Tống Từ nhấm nháp một lần, ai mà ngờ Tống Từ không hiểu và cảm kích.

Tống Từ nhìn thấy cái bình thủy tinh này không có bất kỳ đóng gói nào, cô suy đoán đây là trà đất do người dưới quê của Thẩm Lãng trồng, mà trà cô uống từ trước đến nay đều là trà nổi danh, thấp hơn mười bảy triệu một lạng, vì từ đó đến giờ chưa từng uống qua, lại càng thêm không thể nếm thử trà đất.

Thứ nhất nguyên nhân là vì gia cảnh, cô sống ở gia đình phú quý, bị hoàn cảnh ảnh hưởng khá lớn. Thứ hai là cảm thấy loại trà đất này ở phương diện vệ sinh chưa đủ nghiêm cẩn, so với những trà nổi tiếng, xa xỉ thì tiêu chuẩn sẽ giảm xuống rất nhiều.

"Không phải tôi không chịu nổi cấp bậc thấp, chỉ là uống trà này sẽ không bị tiêu chảy chứ?" Hiện tại Tống Từ đã không còn muốn lo lắng vấn đề Thẩm Lãng có tiền uống trà hay không, hiện giờ cô đang so sánh tình trạng vệ sinh trong trà.

"Đây là cây trà hoang trên núi được ngắt xuống và chế biến bằng cách xào đấy, hiển nhiên thuần túy không thuốc trừ sâu, không cần phải lo lắng." Thẩm Lãng nói.

“Mùi vị trà này..." Lần này Tống Từ không có nói quá thẳng nữa, cô cũng cảm thấy lời trước đó mà mình nói có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Lãng.

Nói xong, Tống Từ lại bổ sung: "Anh không nên hiểu lầm, không phải tôi không chịu nổi lá của trà cấp bậc thấp này, chỉ là trời sinh thể chất tôi rất yếu, hơn nữa bình thường thói quen ẩm thực cũng nghiêng về thanh đạm, năng lực thừa nhận của thực quản và dạ dày yếu ớt, vì vậy lo là nước trà của trà đất sẽ làm tổn thương thực quản và dạ dày thôi."

Đối với lí do thoái thác này của Tống Từ, Thẩm Lãng tỏ vẻ thấu hiểu.

Ngay lúc một giờ trước ở quán cơm Cổ Thành Lão, Thẩm Lãng và Tống Từ đã từng nắm tay, trong lúc đó anh vô tình đụng phải mạch đập của Tống Từ, nên biết rõ thể chất em gái này rất yếu ớt.

"Không cần phải lo lắng, đây là trà đất, chứ không phải là đất trà, nước trà êm mượt nhu hòa, uống nhiều mấy chén cũng không có việc gì, tôi biết khám bệnh, yên tâm là được."

Ở phương diện này, Thẩm Lãng rất chuyên nghiệp.

Mà lúc này, Quan Sư cũng khuyên nhủ: " Cô chủ Tống Từ, đến đây đi, thử chút trà này."

Nói xong, Quan Sư cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấm nháp.

Lập tức, cô liền lộ ra một nụ cười cực kỳ có thân thiện: "Trà ngon, cô chủ Tống Từ, thật sự rất không tệ."

"Thật... Thật sự?"

"Cô chủ Tống Từ, cô nhất định sẽ ưa thích."

Có lẽ Tống Từ cũng bị vẻ tươi cười dịu dàng của Quan Sư lây nhiễm, cúi đầu, mắt nhìn vào trong chén trà nước trà.

Màu trà xanh biếc, thanh tịnh, mùi thơm đẹp và tĩnh mịch.

Điều này khiến cho Tống Từ thử cầm chén trà lên, đặt ở dưới môi đỏ.

Còn không uống miệng, đã cảm thấy có một mùi thơm khó có thể hình dung, thấm vào phổi người.

Sau đó, Tống Từ cho vào miệng nhấm nháp, miệng nhỏ phấn hồng nhẹ nhàng nhấp chén men sứ xanh nhỏ một cái.

Trong nháy mắt, lông mi cong trời sinh của Tống Từ, liền run rẩy mấy cái.

Răng với gò má lưu lại hương thơm, mùi vị thuần ngọt, mùi thơm như lan, ý vị sâu xa!

Tống Từ bị nước trà này, chinh phục hoàn toàn!

Uống xong một ly, Tống Từ lại rót một ly.

Ôi trời ơi thật là thơm!

Mới vừa rồi còn không chịu nổi cái trà đất này, giờ phút này lại bị mê hoặc hoàn toàn.

"Cái này... Đây là trà gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play