Cùng Lý Gia Minh bị cảnh sát bắt đi, còn có Lý Tồn Lễ.
Khi Lý Quốc Hưng nhìn thấy cảnh này, máu trong người như đang dâng lên, phun ra một ngụm máu.
Bảng hiệu Minh Chi Đường bắn tung toé đầy máu tươi, sau đó từng lớp rơi xuống đất.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai người nhà họ Tống.
Sắc mặt Tống Tốn chợt biến đổi, kinh hãi nói không nói nên lời.
"Ba……Ba......"
"Ba đã xem tin tức rồi, Lý Gia Minh và Lý Tồn Lễ đã bị bắt vì bán thuốc giả, Lý Quốc Hưng nôn ra máu tại chỗ, đang được đưa đến bệnh viện để cấp cứu".
Trong lòng Tống Tri Viễn cũng có chấn động, nhưng đồng thời cũng có chút may mắn, bởi vì Cố Thần Thang do Lý Gia Minh nghiên cứu chế tạo, làm cho mạng sống hàng chục bệnh nhân đang bị đe dọa, suy thận nghiêm trọng, tên tuổi của thuốc Đông Y Minh Chi Đường nổi tiếng một thời nay đã bị đẩy lên đầu sóng dư luận, tập đoàn Tống Thị không đầu tư vào Minh Chi Đường, quả thật bây giờ xem ra đó là một hành động sáng suốt.
Trong lòng Tống Tri Viễn cảm thấy vô cùng cảm kích Thẩm Lãng.
"Ba, chuyện này quá quỷ quái! Thằng nhóc Thẩm Lãng nói không quá ba ngày Minh Chi Đường nhất định sẽ sụp đổ, còn có Lý Quốc Hưng ác giả ác báo, tất cả những điều này nhanh chóng được hoàn thành từng cái một!"
Sau khi Tống Tốn nói xong những lời này, vẫn không tự chủ được mà hít sâu một hơi.
"Không có gì quỷ quái cả, ba đã sớm nói rồi, kỹ thuật y học của Tiểu Thẩm rất cao siêu, ba nghĩ nó chắc chắn đã nhìn ra thuốc mới của Lý Gia Minh có vấn đề, cho nên mới có thể nhắc nhở ba ở quầy rượu, nó là đại anh hùng của nhà họ Tống chúng ta!"
Tống Tri Viễn biết rất rõ nếu lần này không phải Thẩm Lãng nhắc nhở, nhà họ Tống nhất định sẽ đầu tư vào Minh Chi Đường.
Nếu mà đầu tư, tập đoàn Tống Thị sẽ phải cùng Minh Chi Đường nằm trên đầu đề tin tức mới hôm nay.
Tiền mất tật mang là chuyện nhỏ, tổn hại danh tiếng mới là chuyện lớn, nhất là đối với những công ty niêm yết giống như Tập Đoàn Tống Thị vậy.
Tâm trạng của Tống Tốn rõ ràng không có chút biến đổi.
Lúc này, hình tượng Thẩm Lãng trong lòng cậu ta, giống như một sư phụ với những mưu kế thần tình.
"Xem ra đúng là ít nhiều nhờ vào lời nhắc nhở của Thẩm Lãng, con mới thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không con sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Tống!"
Nghĩ đến đây Tống Tốn nghĩ mà khiếp sợ, thầm kêu lên!
"Bây giờ thì tin được rồi, ba đã nói, b sẽ không nhìn nhầm Tiểu Thẩm mà, lúc ở trên quầy rượu, nó liều mạng bị mọi người chỉ trỏ vẫn mạo hiểm nhắc nhở, chuyện này rất khó có được, nó quả thực là phúc tinh của nhà họ Tống!"
Tống Tri Viễn lại nhớ tới trước đây lúc ông bị đưa vào nhà xác, Thẩm Lãng một tay kéo ông từ quỷ môn quan quay trở lại, ông cảm thấy chỉ có thể dùng từ cứu tinh để miêu tả Thẩm Lãng.
Mà Tống Tốn lúc này, trong lòng cảm thấy áy náy với Thẩm Lãng.
Tống Tốn cảm thấy lúc ở trên quầy rượu, ánh mắt kỳ thị của mình với Thẩm Lãng rất nặng nề, có lẽ đã đến lúc cho Thẩm Lãng một cơ hội trở thành con rể của nhà họ Tống.
“Ba, là do tầm nhìn của con quá thiển cận, suýt chút nữa đã nhìn nhầm người rồi.” Tống Tốn cúi đầu thừa nhận sự thiếu sót của mình.
“Thực tế mà nói, bây giờ con cảm thấy Tiểu Thẩm cậu ta có đủ tư cách làm con rể nhà họ Tống chưa?” Tống Tri Viễn hỏi.
"Đủ tư cách, chỉ là vẫn còn nợ một chút, cho dù chúng ta đồng ý, chỉ sợ rằng Tiểu Từ sẽ không bằng lòng, nếu chúng ta huấn luyện, bồi dưỡng cậu ta thành tân binh xuất sắc trong giới kinh doanh, vấn đề sẽ không lớn nữa." Tống Tốn nói.
"Ba cũng đang có ý định này cho nên để cậu ta tham gia dự án hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ba sẽ để cậu ta quản lý bộ phận dự án, thử xem cậu ta có thể thúc đẩy bao nhiêu dự án hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ, rốt cuộc có thể có bao nhiêu bản lĩnh."
Vẻ mặt ông Tống Tri Viễn đang nói, tự cho rằng mình là người kiểm soát mọi thứ.
Nào ngờ, ông vốn không có cách nào kiểm soát được Thẩm Lãng, Thẩm Lãng mới là người nắm trong tay toàn bộ tình hình ở phía sau.
“Ba, ba đã hỏi qua ý kiến của Tiểu Từ chưa? Con bé có cảm giác gì với Thẩm Lãng không?” Cách nhìn của Tống Tốn đối với Thẩm Lãng đã thay đổi hẳn ra.
Điều duy nhất khiến Tống Tốn quan tâm lúc này là sự nghiệp của Thẩm Lãng vẫn chưa đủ lớn, nhưng anh đã thay đổi rất nhiều so với thái độ khinh thường, coi rẻ Thẩm Lãng lúc trên quầy rượu.
“Con đừng hỏi người ba này, nếu muốn thì để ông lão già đầu ta trà trộn vào chuyện tình cảm của mấy người trẻ tuổi đã.” Tống Tri Viễn cười nói.
“Con đây không phải là công việc quá bận rộn sao? Quả thực thì hết cách phân thân rồi." Tống Tốn cười khổ.
"Không có cơ hội tạo ra cơ hội, sau này Tiểu Từ nhà chúng ta đi học sẽ sắp xếp cho Tiểu Thẩm đưa đi đón về." Tống Tri Viễn nói.
"Thế này chẳng phải là thành vệ sĩ sao? Không thích hợp cho lắm? Đến khi kết hôn thì sẽ bị đồn rằng thiên kim tiểu thư nhà họ Tống thành hôn với vệ sĩ, há chẳng phải là thành một trò cười hay sao." Tống Tốn cảm thấy không thích hợp.
Tống Tri Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì sắp xếp cho Tiểu Thẩm ở đại học Giang Hoa, như vậy mới tiện có thể cùng Tiểu Từ nhà chúng ta có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc, tình cảm có thể được vun đắp."
“Chỉ sợ tính cách tiểu thư của Tiểu Từ, coi thường Thẩm Lãng, thậm chí còn không muốn lại gần Thẩm Lãng.” Tống Tốn nói.
“Vấn đề này, ôi Tiểu Thẩm chỗ nào cũng tốt, chỉ là xuất thân hơi thấp, nếu cậu ta có thể có phần gia sản này của Lý Gia Minh thì cũng sẽ thành.” Tống Tri Viễn nói xong, lại xua tay: “Đừng nhắc tới Lý Gia Minh nữa, tên nhóc này suýt nữa phá vỡ mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Tống với tập đoàn Phi Vũ, đoán không chừng nó sẽ phải ngồi tù nửa đời còn lại.”
Cha con nhà họ Tống vẫn đang bàn bạc thảo luận xem nên tìm công việc gì cho Thẩm Lãng ở trường đại học Giang Hoa.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãng đang cưỡi ngựa trong trang viên của sân vườn Thế Kỷ.
Trong trang viên có một trại ngựa nhỏ, đủ để Thẩm Lãng tung hoành trong đó.
Khi Thẩm Lãng biết được Minh Chi Đường xảy ra chuyện, trong lòng không hề dao động, mọi chuyện đều nằm trong dự tính.
Loại thuốc Cố Thần Thang đó, thiếu đi vị lạnh của thuốc bắc để trung hòa dược tính mạnh, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Loại thuốc hổ lang này là điều cấm kỵ trong hành nghề bốc thuốc, Minh Chi Đường là một thương hiệu vang danh lâu đời trong giới Đông Y, lại không có ai nghi ngờ đơn thuốc này, thật là nực cười.
Đúng như dự đoán của Thẩm Lãng, từ nay về sau Minh Chi Đường sẽ bị trục xuất khỏi giới Đông Y.
Thẩm Lãng không hề cảm thấy đáng tiếc, thương hiệu lâu đời trong giới Đông Y càng phải chữa bệnh cứu người, giúp đỡ bác sĩ, lại mù quáng tiến vào thương trường, vì tham lam tiền bạc mà đánh mất đi tư tưởng ban đầu, là tự ăn phải kết cục thảm hại.
Gần tối, Thẩm Lãng ngồi ở nhà nói chuyện với Lương Trí Nghĩa.
“Chủ tịch Thẩm, gần đây trong nội bộ tập đoàn, có rất nhiều lời bàn tán không tốt với ngài.” Lương Trí Nghĩa thông báo.
Thẩm Lãng đã sớm đoán được điều này.
Không giống như ở thành phố Bình An, Tập đoàn Phi Vũ là một công ty niêm yết với một hội đồng quản trị lớn, nội bộ cũng rất nhiều phức tạp.
Với tư cách là chủ tịch tập đoàn, hành động nhảy dù của Thẩm Lãng có rất nhiều nhân viên thậm chí chưa từng nhìn thấy anh, thêm tuổi tác còn trẻ của anh, trong tập đoàn chắc chắn sẽ không ít tin đồn bịa đặt.
Không, một cuộc họp của tập đoàn sẽ được tổ chức trong vài ngày tới. Cả người hay là ma đều phải lộ diện.
“Một đống đồ còn nợ phải thu dọn, ba ngày không đánh, nhà có tốt đến mấy cũng bị dỡ ngói, Lão Lương cậu nói xem, đã có lời bàn tán nào?” Thẩm Lãng duỗi thẳng người, giọng điệu mang vẻ lười biếng.
"Về cơ bản đều ở trong tập đoàn, về việc ngài đã mua tiểu khu cũ với giá cao, cũng có người nói rằng ngài là một đứa phá gia chi tử." Lương Trí Nghĩa nói.
"Tôi mua bằng tiền tiêu vặt của mình, lại không tiêu tiền của tập đoàn, hơn nữa tập đoàn là của tôi, liên quan gì tới bọn họ." Thẩm Lãng thờ ơ không quan tâm nói.
Lương Trí Nghĩa nghe đến đây, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Chủ tịch Thẩm, nhân viên mới nhậm chức, cần phải duy trì sự ổn định, vạn lần không để người ta nắm thóp được!” Lương Trí Nghĩa kiêm cố vấn bên cạnh Thẩm Lãng, vận mệnh của ông chủ của có quan hệ mật thiết với anh ta.
"Tôi không thể duy trì sự ổn định, giữ sự ổn định sẽ chỉ thúc đẩy sự kiêu ngạo của đám người già nua đó trong tập đoàn, tôi muốn ra oai." Thẩm Lãng nằm trên ghế sô pha, lắc đầu nói.
Lương Trí Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Thẩm Lãng, vốn không để tâm đến những lời này, anh ta nghĩ đó chỉ là lời nói mồm của Thẩm Lãng.
Lương Trí Nghĩa cúi đầu, trầm tư suy nghĩ, trong lòng thở dài: "Chủ tịch Thẩm đúng là vẫn còn quá trẻ, chỉ sợ là sẽ khó thuyết phục dư luận!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT